Câu chuyện Tin Mừng Lc 12, 13-21 nói với chúng ta hai lối sống
đối nghịch nhau: một là làm giàu ở đời này và cách khác làm giàu trước mặt
Thiên Chúa. Hai quan niệm sống này không thay đổi từ xưa đến nay, từ trong Cựu
ước – từ thời chữ viết còn lưu lại được thì đã tồn tại một lối sống ăn chơi hưởng
thụ, đối nghịch với lối sống thờ phượng Thiên Chúa và sống theo những chỉ thị của
Ngài.
Lối sống hưởng thụ được tóm lại trong những từ như: tích trữ,
vui chơi…đồ ngốc. Tại sao Chúa bảo họ là ngốc? –Vì khi tích trữ, lòng tham nổi
lên, con người trở nên mù quáng thờ Thần Tài -trở nên ích kỷ, tự mãn, không còn
thấy Thiên Chúa và anh em. Trong Tin Mừng, Chúa nói với người thanh niên giàu
có: “Anh hãy về bán hết những gì anh có, bố thí cho người nghèo, anh sẽ có một
kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo Ta”. Trong Tin Mừng, cách sống và những mệnh
lệnh của Chúa về tinh thần từ bỏ của cải luôn làm cho ta ngạc nhiên: Con Người
không có chỗ tựa đầu, những mệnh lệnh khi đi truyền giáo, Chúa chết trần trụi
trên thập giá. Chúa Giê su rất khác chúng ta, Ngài chủ động sống tự hủy - vì nếu
Ngài muốn làm giàu thì dư sức, còn chúng ta thì có lẽ đã rán hết sức rồi, nên
đành chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, tự lấy làm đủ.
Làm giàu trước mặt Thiên Chúa là gì, bằng cách nào?
- Đừng nghĩ đến 2 chữ tích trữ. Nhiều người nghĩ rằng mình đọc
kinh này kinh nọ càng nhiều càng tốt, bỏ tiền mua ân xá, dâng cúng cho Giáo hội,
đi lễ Chúa nhật như một dạng bảo hiểm thiên đàng… nhưng lối sống thì không phù
hợp với luân lý. Đã có một thời Giáo hội rơi vào não trạng mua bán ân sủng,
linh mục Luther lên tiếng cải cách – nhưng đáng tiếc là những suy luận Thần học
thái quá đã đưa đến ly giáo. Người Ki tô hữu phải có thái độ khiêm tốn trước
nhan Chúa khi đọc kinh cầu nguyện. Thờ phượng Chúa là bổn phận của một thụ tạo
đối với Đấng Sinh Thành nên mình, cứu chuộc mình và yêu thương mình, đừng kể
công và đòi Chúa thưởng công.
-Đức tin. Ông Abraham tin rằng Thiên Chúa là Đấng trung tín,
Ngài sẽ thực hiện điều đã hứa, và chính với niềm tin đó ông được kể là người
công chính (Rm 4, 21-22). Anh em Tin Lành chủ trương: duy đức tin và duy Kinh
Thánh; họ chủ trương chỉ cần tin là đủ để được cứu rỗi, công trạng của con người
chẳng là gì cả; còn duy Kinh Thánh thì họ chủ trương Chúa Thánh linh trực tiếp
linh hứng cho từng tâm hồn khi họ tiếp xúc với Kinh Thánh, họ cứ nói ra điều họ
hiểu biết. Còn người Công giáo thì hiểu khác: Đức tin vào Thiên Chúa – vào Đức
Ki tô là điều tối cần cho ơn cứu rỗi, nhưng đức tin không việc làm là đức tin
chết, Thập giá Chúa Ki tô mang lại ơn cứu rỗi cho tất cả loài người – nhưng Chúa
cho con người đóng góp phần nhỏ của mình vào thập giá Chúa Ki tô để cứu mình và
anh em; còn về Kinh Thánh, chúng ta phải đọc Kinh Thánh trong sự hướng dẫn của
Giáo hội – vì Giáo hội được Chúa giao bảo tồn kho tàng ơn thánh và mạc khải.
Con đường tu đức của mỗi người dài bao xa và mình đang ở bậc
thang nào? Có câu chuyện kể về một người đệ tử tìm thầy học đạo, vừa gặp thầy
anh đưa ra câu hỏi ‘phải mất mấy năm con sẽ đạt được giác ngộ’, thầy trả lời ‘có
lẽ 10 năm’, người kia giật mình nghĩ ‘chẳng lẽ lâu vậy sao?’, người thầy nói lại
‘có lẽ 20 năm’. Chúa dạy ta và giúp ta thực hành bài tập tự thoát, quảng đại
trao ban, nỗ lực theo Chúa mà chỉ biết trông cậy vào lòng Chúa xót thương. Hành
trình tâm linh của mỗi người sẽ đạt đích khi họ biết bỏ lại những thứ cồng kềnh
để thuộc trọn về Chúa, kẻ trước người sau sẽ học được bài học tự thoát khỏi những
trần tục này: dục vọng, kỳ vọng, ước mơ, cái tôi, sức khỏe, người thân… và chị
chết sẽ xuất hiện đúng lúc để đưa ta gặp lại Chúa Ki tô: người con gặp lại cha
mình – đôi mắt nữ tỳ hướng nhìn tay bà chủ trao ban mọi sự từ lòng thương xót.