Đây là một mệnh lệnh của Chúa
Giêsu : “Nếu anh em con trót phạm tội, thì hãy sửa lỗi nó”. Và trong Cựu Ước,
qua miệng tiên tri Êdêkien, Chúa nói với ta rằng: Ngài đã đặt mỗi người chúng
ta làm người canh gác anh em, có nghĩa là mỗi người chúng ta đều phải chịu trách
nhiệm về phần rỗi anh em mình.
Có một thực tế cuộc sống vẫn
thường xảy ra là chúng ta làm ngơ khi thấy anh em mình làm điều không tốt.
Chúng ta vẫn yên lương tâm vì nghĩ rằng chuyện đó chẳng liên quan đến mình.
Nhưng lời tiên tri Êdêkien nói rất rõ ràng : Nếu anh em phạm tội mà ngươi không
nói cho họ biết về tội lỗi của họ, thì người anh em sẽ chết trong tội và ngươi cũng
sẽ bị Thiên Chúa hỏi tội.
Chúng ta nhớ lại hai câu chuyện
trong Cựu Ước. Câu chuyện thứ nhất: Cain giết Abel xong thì Thiên Chúa đã hỏi :
“Cain, em con đâu?”. Cain trả lời: “Tôi không biết, tôi có phải là người canh
giữ em tôi đâu”. Thiên Chúa đã vạch tội và cain đã nhận ra điều xấu xa mình đã
phạm. Câu chuyện thứ 2 là câu chuyện nói về vua Đavit: nhà vua đã phạm tội
ngoại tình và giết người mà vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Chúa
sai tiên tri Nathan đến nói cho vua biết về tội và hình phạt Chúa dành cho vua,
và đến lúc nầy nhà vua mới ăn năn sám hối rất tha thiết. Chung quanh chúng ta
đầy dẫy những người làm nô lệ cho đam mê : trộm cắp, ngoại tình, khô
khan, nói hành, nói chuyện tục tĩu, làm ô nhiễm môi trường sống, gian tham, hối
lộ… nhưng vì cả nể hay sợ liên lụy, chúng ta thường chọn thái độ im lặng ‘ai
làm người ấy chịu’, nhưng đừng quên rằng Chúa sẽ hỏi tội cả ta nữa, vì chính
Ngài đã đặt mỗi người làm người canh gác anh em mình.
Chính Đức Kitô đã không bỏ mặc
con người nô lệ dưới quyền sự chết, Ngài không chọn thái độ vô can, không dính
líu đến thân phận của muôn loài, nên đã tự hạ làm người và chịu chết để cứu
chuộc họ. Tình yêu là như vậy: quên mình để mưu tìm hạnh phúc cho người yêu. Và
noi gương Đức Kitô, nhiều người đã dấn thân quên mình vì hạnh phúc anh em, hạnh
phúc đời nầy và phần rỗi linh hồn. Nhiều người có ý nghĩ rằng: các linh mục chỉ
nên lo các bí tích và giảng dạy cho tốt là được, còn chuyện can thiệp vào những
vấn đề xã hội là việc dài tay và phá rối trật tự của đất nước vốn đã rất ổn
định như hiện nay. Nghĩ như vậy có lẽ quá thiển cận: mỗi người Kitô hữu đều
được mời gọi trở thành người canh gác anh em mình, chung tay xây dựng một xã
hội công bằng và một môi trường sống lành mạnh cho anh em mình, bênh vực những
người nghèo và tố cáo những bất công. Một thực tế đáng buồn là các linh mục hôm
nay giảng thần học quá cao siêu mà ít để ý đến trau dồi đời sống nội tâm cho
giáo dân, những bài giảng ít nói đến thực tế cuộc sống vì sợ đụng chạm đến ai đó và
sợ phiền phức cho mình. Mỗi người đừng quên rằng đến ngày phán xét, Chúa sẽ hỏi
chúng ta về phần rỗi anh em: giáo dân con đâu, vợ con con đâu, anh em con đâu???
Một điều tệ hại vẫn thường xảy ra
: thấy anh em phạm lỗi thì không nói gì giúp họ sửa lỗi, sau đó lại rỉ tai nầy
nọ, hoặc nói trên internet hay nơi phố chợ. Chuyện rỉ tai nầy gây ra hai điều
không tốt: làm mất thanh danh người khác, gây ra hoang mang về sự xấu đang
hoành hành khủng khiếp. Chúa Giêsu dạy ra một tiến trình khác hẳn với thái độ
trên: Khi anh em người phạm tội thì hãy sửa lỗi, kín đáo và tế nhị.
Xin Chúa giúp con biết thay đổi
thói quen khi đối diện với sự dữ vẫn đang xảy ra quanh mình: khiêm tốn và chân
thành sửa lỗi anh em. Xin giúp con thắng vượt khuynh hướng hèn nhát để bỏ mặc
anh em trong tội và để hả hê vì thấy
người anh em xấu xa hơn bản thân mình, vì biết rằng Chúa đã đặt con làm người
canh gác anh em mình, cả phần rỗi linh hồn và hạnh phúc cụ thể trên trái đất
nầy.