Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2025

Làm giàu trước mặt Thiên Chúa

 



Câu chuyện Tin Mừng Lc 12, 13-21 nói với chúng ta hai lối sống đối nghịch nhau: một là làm giàu ở đời này và cách khác làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Hai quan niệm sống này không thay đổi từ xưa đến nay, từ trong Cựu ước – từ thời chữ viết còn lưu lại được thì đã tồn tại một lối sống ăn chơi hưởng thụ, đối nghịch với lối sống thờ phượng Thiên Chúa và sống theo những chỉ thị của Ngài.

Lối sống hưởng thụ được tóm lại trong những từ như: tích trữ, vui chơi…đồ ngốc. Tại sao Chúa bảo họ là ngốc? –Vì khi tích trữ, lòng tham nổi lên, con người trở nên mù quáng thờ Thần Tài -trở nên ích kỷ, tự mãn, không còn thấy Thiên Chúa và anh em. Trong Tin Mừng, Chúa nói với người thanh niên giàu có: “Anh hãy về bán hết những gì anh có, bố thí cho người nghèo, anh sẽ có một kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo Ta”. Trong Tin Mừng, cách sống và những mệnh lệnh của Chúa về tinh thần từ bỏ của cải luôn làm cho ta ngạc nhiên: Con Người không có chỗ tựa đầu, những mệnh lệnh khi đi truyền giáo, Chúa chết trần trụi trên thập giá. Chúa Giê su rất khác chúng ta, Ngài chủ động sống tự hủy - vì nếu Ngài muốn làm giàu thì dư sức, còn chúng ta thì có lẽ đã rán hết sức rồi, nên đành chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, tự lấy làm đủ.

Làm giàu trước mặt Thiên Chúa là gì, bằng cách nào?

- Đừng nghĩ đến 2 chữ tích trữ. Nhiều người nghĩ rằng mình đọc kinh này kinh nọ càng nhiều càng tốt, bỏ tiền mua ân xá, dâng cúng cho Giáo hội, đi lễ Chúa nhật như một dạng bảo hiểm thiên đàng… nhưng lối sống thì không phù hợp với luân lý. Đã có một thời Giáo hội rơi vào não trạng mua bán ân sủng, linh mục Luther lên tiếng cải cách – nhưng đáng tiếc là những suy luận Thần học thái quá đã đưa đến ly giáo. Người Ki tô hữu phải có thái độ khiêm tốn trước nhan Chúa khi đọc kinh cầu nguyện. Thờ phượng Chúa là bổn phận của một thụ tạo đối với Đấng Sinh Thành nên mình, cứu chuộc mình và yêu thương mình, đừng kể công và đòi Chúa thưởng công.

-Đức tin. Ông Abraham tin rằng Thiên Chúa là Đấng trung tín, Ngài sẽ thực hiện điều đã hứa, và chính với niềm tin đó ông được kể là người công chính (Rm 4, 21-22). Anh em Tin Lành chủ trương: duy đức tin và duy Kinh Thánh; họ chủ trương chỉ cần tin là đủ để được cứu rỗi, công trạng của con người chẳng là gì cả; còn duy Kinh Thánh thì họ chủ trương Chúa Thánh linh trực tiếp linh hứng cho từng tâm hồn khi họ tiếp xúc với Kinh Thánh, họ cứ nói ra điều họ hiểu biết. Còn người Công giáo thì hiểu khác: Đức tin vào Thiên Chúa – vào Đức Ki tô là điều tối cần cho ơn cứu rỗi, nhưng đức tin không việc làm là đức tin chết, Thập giá Chúa Ki tô mang lại ơn cứu rỗi cho tất cả loài người – nhưng Chúa cho con người đóng góp phần nhỏ của mình vào thập giá Chúa Ki tô để cứu mình và anh em; còn về Kinh Thánh, chúng ta phải đọc Kinh Thánh trong sự hướng dẫn của Giáo hội – vì Giáo hội được Chúa giao bảo tồn kho tàng ơn thánh và mạc khải.

Con đường tu đức của mỗi người dài bao xa và mình đang ở bậc thang nào? Có câu chuyện kể về một người đệ tử tìm thầy học đạo, vừa gặp thầy anh đưa ra câu hỏi ‘phải mất mấy năm con sẽ đạt được giác ngộ’, thầy trả lời ‘có lẽ 10 năm’, người kia giật mình nghĩ ‘chẳng lẽ lâu vậy sao?’, người thầy nói lại ‘có lẽ 20 năm’. Chúa dạy ta và giúp ta thực hành bài tập tự thoát, quảng đại trao ban, nỗ lực theo Chúa mà chỉ biết trông cậy vào lòng Chúa xót thương. Hành trình tâm linh của mỗi người sẽ đạt đích khi họ biết bỏ lại những thứ cồng kềnh để thuộc trọn về Chúa, kẻ trước người sau sẽ học được bài học tự thoát khỏi những trần tục này: dục vọng, kỳ vọng, ước mơ, cái tôi, sức khỏe, người thân… và chị chết sẽ xuất hiện đúng lúc để đưa ta gặp lại Chúa Ki tô: người con gặp lại cha mình – đôi mắt nữ tỳ hướng nhìn tay bà chủ trao ban mọi sự từ lòng thương xót.

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2025

Truyền giáo

 



Công đồng Vaticano 2 nói: Bản chất của Giáo hội là truyền giáo. Điều này có nghĩa là: nếu không truyền giáo, mỗi người Ki tô hữu không sống đúng vai trò của mình trên trần gian này. Mỗi năm, Giáo hội dành 2 Chúa nhật để nhắc nhở và nhấn mạnh đến sứ mạng này, một ngày vào Chúa nhật thứ 3 của tháng 10 và ngày kia là Chúa nhật 4 PS (CN Chúa chiên lành).

Ngày xưa, khi nói về truyền giáo, chúng ta thường nghĩ đó là việc của các linh mục và tu sĩ, nhưng công đồng Vaticano 2 đã nhấn mạnh đến tinh thần tông đồ môi trường, đến vai trò ngôn sứ của mỗi Ki tô hữu. Cũng có một ngộ nhận khác: truyền giáo là cãi lý để thuyết phục người kia rằng ‘đạo Công giáo là đạo thật - nếu không rửa tội và tin vào Đức Ki tô thì sa hỏa ngục - chỉ có Công giáo là đúng nhất và tốt nhất – còn các đạo khác là sai lầm và là tà đạo’. Công đồng dạy rằng: mọi người thuộc các tôn giáo bạn cũng là con một Cha trên trời, họ vẫn nắm một phần nào chân lý; khi trình bày giáo lý Ki tô - phải có thái độ khiêm tốn và tôn trọng niềm tin của họ - đừng tạo nên một sự phản kháng nơi người nghe.

Khi nói về truyền giáo, Chúa Giê su dạy ta phải cầu nguyện xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Điều này nhắc nhở ta đừng quên cầu nguyện cho các vị chủ chăn – các nhà truyền giáo và các Ki tô hữu có lòng nhiệt thành sống đạo và truyền đạo, sống và chết giống như Chúa Ki tô. Đức Giê su đã sống tốt lành - rao truyền chân lý và chữa lành những nỗi đau của con người; Chúa đã hiến dâng mạng sống để đem lại ơn cứu độ cho nhân loại và tha thứ cho kẻ giết mình. Chúng ta đang chuẩn bị mừng lễ Các thánh TĐVN, là những bậc tiền nhân trong đức tin của chúng ta; các vị tử đạo đã sống tốt lành về luân lý, sống hài hòa và giúp đỡ mọi người – nên khi các ngài bị bắt và hành hạ, rất nhiều người thương mến; ấy vậy, khi nhận ra Chúa muốn mình dâng hiến cuộc sống để minh chứng niềm tin vào Chúa thì các ngài đã hân hoan đón nhận phúc tử đạo.Thánh Mt Gẫm, một thương gia giàu có, 31 tuổi, dù bị hành hạ và gông cùm mà vẫn luôn bình tĩnh vui tươi, ngài nói: “Tôi có ăn trộm ăn cướp gì đâu mà buồn, được chết vì đạo là một điều tốt lắm”.

Sống trong thời đại công nghệ, một trong những bận tâm của chúng ta là sạc pin các thiết bị, vì hết pin là chấm hết mọi ứng dụng. Vậy mà ngay trong xứ đạo và bạn bè, chúng ta đang chứng kiến một số người đã mất động lực sống đạo, họ chỉ duy trì tình trạng tối thiểu là đi lễ Chúa Nhật, ngoài ra không làm gì nữa hết với nhiều ngụy biện như già, bất tài, bệnh, bận… Trong bài Tin Mừng CN 29 TN C có nói tới hình ảnh ông Moi sen giơ tay cầu nguyện thì dân Israel thắng thế, nhưng rồi ông mỏi mệt và hạ tay xuống thì dân A ma lech thắng trận, hai người bạn đã giúp nâng đỡ cánh tay ông Moi sen và dân Israel đã thắng trận; còn bài Tin mừng Lc 18, 1-8 kể về chuyện vị quan tòa đã giúp đỡ bà góa vì bà kiên trì kêu xin mãi, nhưng câu kết nói: “Liệu khi Con Người đến, liệu Người còn thấy niềm tin trên mặt đất nữa chăng”. Việc cầu nguyện và hành trình sống đạo có những lúc mỏi mệt và hết pin, các nhà tu đức khuyên dạy: dù chán nản, đừng bỏ cầu nguyện.



Một nhà tu đức có một hình ảnh rất sống động về truyền giáo: Có một nhóm thợ, cứ hằng tuần họ tụ họp ở nhà kho để chuẩn bị dụng cụ cho việc ngày mai ra đồng, họ tra dầu máy móc và mài giũa cuốc xẻng, rồi họ ra về, tuần sau công việc được lặp lại… và họ quên hẳn việc ra đồng. Đó là hình ảnh của cuộc tụ họp Thánh Thể của một Giáo hội địa phương: Chúa quy tụ con cái mình trong cử hành hy lễ Tạ Ơn, nuôi dưỡng họ bằng Lời và Mình Thánh, sai họ ra đi loan truyền việc Chúa chịu chết và sống lại. Thế nhưng, nhiều khi các Ki tô hữu quên nhiệm vụ truyền giáo là bản chất (cái làm nên giá trị thật sự) của mình: trở nên muối-men-ánh sáng trong môi trường họ sống. Nếu các Ki tô hữu không nhiệt tình và không ý thức việc giới thiệu Chúa cho người khác, thì nhà thờ Giáo xứ được ví như nhà kho cổ kính – nơi cất giữ Chúa, sách Thánh và Thánh Thể … Đúng ra, cuộc sống của Ki tô hữu phải là cuộc sống loan truyền việc Chúa chịu chết và sống lại, Lời và Thập giá Chúa có sức công phá mãnh liệt mọi quyền lực của sự dữ. Khi đối diện với một tai ương và bệnh hiểm nghèo, phản ứng đầu tiên của con người thường là đặt câu hỏi ‘tại sao lại là tôi?’, nhưng có những người, dù trải qua nhiều lần giải phẫu – lòng vẫn an bình và đáp lại bằng một lời đầy đức tin ‘tại sao không phải là tôi?’, đó là một tinh thần tử đạo giữa đời thường. Thánh Phê rô Dũng an ủi vợ: “Hãy vui mừng vì tôi được hy sinh mạng sống cho Chúa Ki tô”.

Dù bất cứ thời đại nào, việc truyền giáo luôn luôn khó khăn và chống đối, vì bóng tối thì ghét ánh sáng, nhưng việc truyền giáo được khởi nguồn từ Chúa và thực hiện với sức mạnh của Chúa. Con người đừng tự hào về công khó và sự đóng góp của mình và cũng đừng nản lòng khi không thấy thành công. Chúa không xét đến công trạng bên ngoài, Ngài chú trọng đến nỗ lực của một em bé lê bước đến với Ngài từng ngày – với ước muốn mãnh liệt muốn làm vui lòng Chúa và cao rao tình yêu Chúa dành cho mình. Truyền giáo khởi đi từ ý thức rằng mình được Thiên Chúa yêu thương và muốn loan truyền cho người khác về tình yêu đó – để nhiều người được hưởng phúc âm cứu độ.

Thứ Hai, 13 tháng 10, 2025

TRÓI BUỘC


 

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Thật là ngốc!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật khó để tưởng tượng Chúa Giêsu gọi ai đó là “ngốc”, nhưng thực sự, trong Tin Mừng hôm nay, Ngài đã nói như thế với một biệt phái. Với ông, luật thay vì giải thoát, lại ‘trói buộc’ và làm cho người ta ra ngốc nghếch!

Người biệt phái mời Chúa Giêsu dùng bữa; và ông trách Ngài không rửa tay. Nhân cơ hội này, Ngài cho biết, ông ấy giả hình; ông “theo ‘tôn giáo trang điểm’, giả vờ xuất hiện theo một cách thức ‘vui mắt’ nào đó, đang khi bên trong - như Ngài nói - là ngôi mộ đầy xương người chết và mọi thứ ô uế!” - Phanxicô.

Lời Chúa chất vấn chúng ta về những gì có thể ‘trói buộc’ đời sống mình. Nhiều khi, chúng ta vô tình biến điều sai trái thành ‘giá trị’, chỉ để che giấu tội kiêu ngạo, ích kỷ và tự phụ. Tệ hơn, chúng ta cố ‘phổ quát hoá’ những lệch lạc ấy, biến đạo đức thành một sự điều chỉnh cho phù hợp xu hướng xã hội, miễn sao không bị lạc lõng hay bị loại trừ. Và như thế, dù giá phải trả là sự tăm tối của tâm hồn, chúng ta vẫn tự trấn an, “Ai mà chẳng như thế!”. “Chúng ta đã học cách mài giũa thói xấu của mình cho đến khi chúng sáng lên như nhân đức!” - Søren Kierkegaard.

Phaolô mạnh mẽ tố cáo thái độ biệt phái này. Họ là “Những người lấy sự bất chính mà giam hãm chân lý” - và quyết liệt hơn cả Chúa Giêsu - “Đầu óc họ suy luận viển vông và tâm trí ngu si của họ hoá ra mê muội. Họ khoe mình khôn ngoan, nhưng đã trở nên điên rồ!” - bài đọc một. “Khi đạo đức bị uốn cong cho hợp tiện nghi, thì sự thật là điều đầu tiên bị hy sinh!” - C. S. Lewis.

Thế kỷ XVIII, triết gia người Pháp - Jean-Jacques Rousseau như một hiện tượng. Ông kiêu ngạo đến mức thách thức, “Trước nhan Chúa, ai dám nói, ‘Tôi tốt hơn Rousseau!’”. Trước khi chết, ông tự tôn, “Ôi hạnh phúc! Một người không có lý do gì để hối hận hay tự trách mình!”; “Tôi trả lại linh hồn trong sáng cho Chúa như khi nó xuất phát từ Ngài; hãy để nó hạnh phúc với Ngài!”. Trong các tác phẩm, ông cổ vũ ngoại tình, tán dương tự tử. Hơn hai mươi năm sống xa hoa, ngông cuồng và duy ngã, những đứa con ngoài giá thú của ông đều bị vứt bỏ nơi viện mồ côi. Ông trở thành biểu tượng của một con người phô trương, bội bạc, giả hình và phạm thượng!

Anh Chị em,

“Thật là ngốc!”. Hẳn Chúa Giêsu sẽ nói với Jean-Jacques Rousseau và cũng có thể nói với bạn và tôi như thế. Hãy lắng nghe, đừng cảm thấy xúc phạm! Đó là những lời yêu thương nhất. Chúa Giêsu muốn chúng ta làm sạch chiếc cốc tâm hồn. Hãy để những lời này tiết lộ những gì cần ‘tháo cởi’. Đó có thể là lòng kiêu hãnh vốn đã làm chệch hướng và ‘trói buộc’ các thực hành nội tâm và cách giữ luật Chúa. “Sự thật khó đối diện nhất là sự thật lột mặt nạ những ‘nhân đức’ của ta!” - Thomas Merton. Đừng làm ngơ; hãy mở lòng và khiêm tốn đón nhận! Nhờ đó, bạn và tôi trở nên công chính và có thể cùng “Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa” - Thánh Vịnh đáp ca!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, nếu hôm nay con nghe Chúa nói, “Thật là ngốc!”, cho con biết mỉm cười đáp lại, ‘Vâng, con ngốc thật; nhưng ít ra con vẫn còn đủ khôn để nghe Ngài!’”, Amen.



 Suy tư

-Trong thư Rm 1,16-18, Thánh Phaolô nói: "Những điều người ta không thể nhìn thấy được nơi Thiên Chúa, tức là quyền năng Thiên Chúa và thần tính của Người, thì người ta có thể nhìn thấy qua công trình tạo dựng". Thiên Chúa ban cho mỗi người một lương tâm để dẫn đưa họ tìm được Ngài, cách thông thường nhất là nhìn thấy vẻ đẹp của công trình tạo dựng, tiếp đến là kho tàng mạc khải nơi Kinh Thánh, và ngày nay Thiên Chúa thường dùng đến những nỗi khắc khoải nơi tâm hồn... để con người tìm được Chân Lý là chính Thiên Chúa.

-Chúa Giê su mời gọi ta rửa sạch tâm hồn. Lời mời gọi này buộc ta phải trở về căn nhà nội tâm, suy xét xem từng suy nghĩ, lời nói và cả những đối thoại trong giấc mơ ... để xét xem mình đang nghiêng chiều về tội nào: tham lam, nhục dục, khoe khoang, và những chuyện phù phiếm. Xin Chúa xót thương ban ơn Thánh Thần để giúp con thanh luyện tâm hồn và nỗ lực vươn lên - trong sạch hơn mỗi ngày, vì con biết cuộc chiến với những nết xấu này còn kéo dài mãi tới ngày con lìa thế. Amen.

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2025

Thử thách

 



Câu chuyện về tướng quân Na a man, một vị tướng quân mắc bệnh phong cùi (2V 5,14-17), được tiên tri Êlisa chữa lành và câu chuyện 10 người cùi được Chúa Giê su chữa lành gợi lên cho chúng ta về sự thử thách.

Na a, man trong cơn tuyệt vọng, đã được một thiếu nữ giúp việc người Do Thái mách bảo: ‘phải chi tướng quân gặp được vị tiên tri ở đất Israel thì sẽ được chữa lành’. Ông ra đi với một lòng tin tưởng, đem theo rất nhiều lễ vật quý giá để tạ ơn… thế nhưng mọi việc không giống như ông tưởng ‘vị tiên tri sẽ đón tiếp ông cách long trọng, cầu xin Chúa và ngay tức khắc phong cùi biến mất’; thực tế là vị tiên tri ấy chỉ sai một đệ tử tiếp ông Na a man với lệnh truyền ‘hãy tắm 7 lần ở sông Giodan thì ông được khỏi’. Ông Na a man đã tức giận muốn bỏ về, nhưng các cận vệ đã khuyên can: Nếu vị tiên tri có đòi một điều gì khó khăn thì tướng quân cũng phải thực hành, huống gì việc này quá dễ, tướng quân nên nghe lời vị tiên tri. Và sau khi thực hiện lệnh truyền thì bệnh phong đã biến mất, Na a man trở lại tạ ơn - nhưng vị tiên tri Ê li sa không nhận bất cứ thứ gì, và Na a man đã có một lời tuyên xưng đức tin rất mãnh liệt: Xin cho tôi mang một số đất về, vì từ nay tôi sẽ không dâng lễ toàn thiêu và hy lễ cho bất cứ thần nào khác ngoài Đức Chúa. Đức tin của ông Na a man đã được trui luyện qua thử thách, trở nên vàng được tinh luyện, ông nhận ra hồng ân mình được hưởng là do Đức Chúa ban, chỉ có Ngài là Đấng đáng tôn thờ, và từ nay ông chỉ thờ phượng một mình Ngài mà thôi.

Câu chuyện 10 người phong cùi thời Chúa Giê su cũng là một hành trình của đức tin. Họ lâm vào cảnh khốn cùng và họ cùng chạy đến kêu cầu Chúa Giê su chữa lành bệnh. Chúa không phán một lời – cũng không đụng chạm họ - mà chỉ bảo ‘hãy đi trình diện với các tư tế để xác nhận đã lành bệnh’. Cả 10 người lên đường như lệnh truyền của Chúa, lòng tin đã cứu chữa họ - họ được lành bệnh trên đường đi, và có một người trong họ đã trở lại để lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Chúa khen anh này, vì ngoài việc được lành bệnh thân xác, anh còn được ơn đức tin vào Chúa Giê su. Đúng như lời kinh tiền tụng: vì chưng việc chúng con cảm tạ của chẳng thêm gì cho Chúa, nhưng mang lại cho chúng con ơn cứu độ.

Người ta phân tích rằng ở Tây phương, từ nhỏ trẻ em đã được học nói 4 từ: xin chào, xin lỗi, cảm ơn, xin phép. Để thường xuyên nói được 4 từ này, chúng ta phải tập, và cũng phải có một sự hạ mình - khiêm tốn. Và một hệ lụy tất yếu là khi ta không biết mở miệng để cám ơn nhau (nhất là với người thân trong gia đình) thì ta cũng khó để cám ơn Chúa. Ta ít cám ơn vì 3 lý do: chuyện đương nhiên và bổn phận, không cần nói, chỉ là sự may mắn. Đương nhiên là Thiên Chúa hoặc cha mẹ hoặc ai đó phải làm như vậy, đó là nhiệm vụ của họ… cần gì phải cảm ơn. Ta ghi ơn vì việc tốt ai đó làm cho ta, nhưng nói ra nghe sượng sùng quá, ai đó nói lên một hình ảnh: biết ơn mà không nói ra thì giống như bạn nháy mắt với ai đó trong bóng tối - bạn biết mình nháy mắt – nhưng người kia đâu thấy gì. Ngẫm nghĩ lại cuộc đời, ta nhận ra nhiều điều may lành, nhưng ta dễ nghĩ rằng đó chỉ là sự may mắn tình cờ chứ không phải là phúc lành đáng để tạ ơn. Và còn có một lý do khiến ta ít nói lời cảm ơn Chúa hoặc tha nhân: ta không muốn mang ơn, vì mang ơn là lệ thuộc – là gánh nặng… làm ngơ là thượng sách. Để có một cuộc đời tạ ơn Chúa, ngay trong lòng ta và ở giữa những lý luận của trần gian, ta cũng phải trải qua những thử thách, niềm tin của ta cũng phải trải qua những giằng co và trui luyện. Xin Chúa ban cho con Đức Khôn Ngoan hằng ngự bên tòa Chúa, để Ngài hướng dẫn bước đường con đi.



Cách trả ơn. Có một người làm ăn thất bại, một người bạn cho anh ta vay một khâu vàng, nhờ số vốn ít ỏi đó, anh mưu sinh và muốn trả ơn vị ân nhân, anh đưa khâu vàng trả lại với lòng biết ơn chân thành, nhưng người kia yêu cầu anh hãy giao tặng vật đó cho ai cần giúp đỡ vì việc trả ơn tốt nhất là hãy chuyển giao và trao ban những gì mình đã nhận. Có một câu chuyện khác kể về một phụ nữ, chị này khi đi qua trạm vé đã nảy ra ý định ‘mình hãy làm một việc tốt’ và chị trả phí cho 10 xe phía sau … họ rất ngạc nhiên vì sự hào phóng bất ngờ của một người vô danh… điều đó khuyến khích họ trao ban quảng đại cho người khác. Bạn và tôi, chúng ta được khuyến khích làm việc lành cho anh em trong cộng đồng, cho người thân trong gia đình. Nếu bạn ý thức rằng tất cả những gì ta có đều là hồng ân Chúa ban thì không lý gì mà không dùng những tài năng của mình để phục vụ, vì đó là lời tạ ơn chân thành nhất. Khi bạn nói lời cảm ơn vì một việc tốt ai đó làm cho bạn, bạn tạo nên một cảm xúc dễ chịu – một lời tán thưởng để nhân rộng lòng nhân ái và khuyến khích nhau làm việc lành. Bạn và tôi, mỗi người đều là nhân tài, hãy nỗ lực vượt qua một cuộc sống tầm thường và hãy làm điều gì đó cho Chúa.

Lâu đài nhân đức được đặt nền tảng trên đức khiêm nhường. Khiêm nhường được định nghĩa là nhìn nhận đúng con người thật của mình. Khiêm nhường không phải là nghĩ rằng mình hèn mọn, bất tài, chẳng có gì tốt và chẳng có công trạng gì, mọi sự đều cậy dựa nơi Chúa. Nếu nghĩ như vậy là không đúng và làm buồn lòng Chúa. Khiêm nhường là nhìn nhận những hồng ân và khả năng Chúa ban cho mình, và biết tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh. Người khiêm nhường là người luôn nhìn thấy những lý do để tạ ơn. Điều đáng thương là chúng ta thường tự hào về bản thân mà không biết quy tất cả về Chúa – không tạ ơn Chúa. Để kết thúc bài viết, xin kể về một buổi trình diễn vở hợp xướng Messiah của nhạc sĩ Handel: hôm ấy, nhạc sĩ được ngồi ở chỗ danh dự - đã già yếu, buổi trình diễn đạt đến cao trào, mọi người đều đứng dậy và tiếng vỗ tay kéo dài tưởng như không dứt, nhạc sĩ cũng rất phấn khởi, ông đứng lên và ông đưa cao bàn tay phải chỉ lên trời với một sự thừa nhận: ở trên đó (Mọi vinh quang dành cho Thiên Chúa, mọi tài năng tôi có cũng do Ngài ban tặng).

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2025

TRUNG LẬP


 


(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Ai không đi với tôi, là chống lại tôi!”.

Thời nào cũng thế, luôn có những con người không kiên định trong lập trường, không rõ ràng trong chính kiến, và không dứt khoát trong lựa chọn! Họ tự hào cho mình là ôn hoà, khôn ngoan, trung dung và tự nhận là trung lập. Vậy mà, “Nơi nóng nhất trong hoả ngục thuộc về những người trung lập!” - Dante Alighieri.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu tuyên bố, “Ai không đi với tôi, là chống lại tôi!”. Ngài không muốn các môn đệ của Ngài ‘trung lập’, Ngài muốn họ vượt trên ‘trung lập!’.

Với tuyên bố này, Chúa Giêsu cho biết Ngài không chấp nhận một hạng môn đệ lập lờ! Đây là một thông điệp quan trọng cho những ai sẽ theo Ngài thuộc mọi thời! Vì sẽ đến ngày, “Chúa xét xử thế giới theo lẽ công minh!” - Thánh Vịnh đáp ca - và mọi người sẽ phải trả lẽ trước mặt Ngài, “Ôi, ngày đáng sợ thay!” - bài đọc một.

Ngày nay, thế giới và Giáo Hội đang bị tác động bởi “chủ nghĩa tương đối”, xu hướng thế tục đang gia tăng trong mọi lĩnh vực. Nhiều người nói, tôi chấp nhận bất kỳ tôn giáo nào, lối sống nào, lựa chọn nào. Và dù họ tự cho mình sẵn sàng yêu thương, trân trọng, đón nhận, đối xử với mọi người đúng phẩm giá; nhưng sẽ thật sai lầm khi họ chọn một kiểu sống ‘trung lập’ với những lựa chọn hoàn toàn thế gian. “Giữ trung lập giữa đúng và sai là phục vụ cho điều sai!” - Theodore Roosevelt. ‘Trung lập’ trong lãnh vực đạo đức không phải là khôn ngoan, mà là phản bội chân lý!

“Ai không đi với tôi, là chống lại tôi” cho thấy không ai có thể thờ ơ với giáo huấn của Chúa Kitô mà vẫn sống trong ân sủng Ngài. Ngược lại mới đúng! Không đi với Chúa Kitô là không chấp nhận những gì Ngài dạy - trên thực tế - là chống lại Ngài. ‘Trung lập’ về các vấn đề đức tin và đạo đức thực ra là không ‘trung lập’ chút nào, đó là tách rời chính mình khỏi Chúa Kitô. Ví dụ, ai đó nói, “Tôi tin Chúa Kitô, nhưng không tin Bí tích Thánh Thể!”; thực tế, họ đã chối nhận Ngài và đi ngược đức tin. “Chúa Kitô không thể bị chia cắt; ai chỉ chọn một phần nơi Ngài, là đánh mất toàn thể Ngài!” - Augustinô.

Anh Chị em,

“Ai không đi với tôi, là chống lại tôi!”. Thế giới hôm nay ca ngợi ‘trung lập’ như một đức tính. Vậy mà giữa Chúa Kitô và thế gian không có vùng xám; giữa ánh sáng và bóng tối không có lằn ranh. ‘Trung lập’, thực chất, chỉ là một hình thức trốn tránh; nó khoác chiếc áo khiêm tốn nhưng giấu trong đó nỗi sợ hãi. Vậy mà đức tin không thể sống bằng sự thoả hiệp, và tình yêu không thể tồn tại trong hững hờ. Một Kitô hữu cố đứng giữa Tin Mừng và thế gian, sẽ không giữ được cả hai, mà đánh mất cả hai. “Sự nửa vời là kẻ thù của thánh thiện!” - Phanxicô Salêsiô. Lời Chúa mời gọi chúng ta chọn Chúa Kitô hay từ chối Ngài từ mỗi quyết định lớn nhỏ - trong lời nói, trong hành vi, trong mỗi chọn lựa. Vì tất cả đều là bước về phía ánh sáng hoặc về phía bóng tối!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cứu con khỏi sự lập lờ - thứ bình an giả tạo - của kẻ hai lòng. Đốt cháy con bằng lửa tình yêu, trước khi con bị thiêu trong lửa dửng dưng!”, Amen.


 

Suy tư: 

-Nhiều người theo Chúa Ki tô nhưng lại không muốn thuộc về Giáo hội và Giáo xứ, vì ngại đóng góp và vì không muốn nghe theo những giáo huấn của Giáo hội... họ nghĩ chỉ cần tin vào Đức Ki tô là đủ để được cứu rỗi, còn các điều khác thì lương tâm họ trực tiếp liên lạc với Chúa. Nhưng đừng quên rằng: chính Chúa Ki tô đã thiết lập Giáo hội là Hiền thê của Ngài trên nền đá Phê rô, Giáo hội quản lý kho tàng chân lý, đức tin và ân sủng - với lời hứa của Chúa 'ai nghe các con là nghe Thầy'.

-Có một giai thoại kể về cha thánh Vianey: có một tội nhân xưng nhiều tội nặng, nhưng ông lại biện minh mình rất có thiện chí và đó là một dấu chỉ ông chưa đủ lòng thống hối, cha Vianey nói với ông: "Thiện chí ư? Hỏa ngục đầy dẫy những kẻ có thiện chí mà không chịu hành động".

-Sách Khải Huyền 3, 15-16 viết: "Ta trách ngươi vì ngươi hâm hâm dở dở, chẳng nóng chẳng lạnh, Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta. Phải chi ngươi nóng hẳn hoặc lạnh hẳn đi. Ta trách ngươi đánh mất tình yêu thuở ban đầu". Tiến bước trên con đường trọn lành, ta phải có một sự dứt khoát trong chọn lựa, đã tin vào Chúa thì đừng chạy theo thần nào khác nữa. Nhiều người thờ nhiều thần, dễ chao đảo tinh thần khi trải qua gian nan, bệnh tật. 

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2025

QUẤY RẦY

 



(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Dẫu người kia không dậy để cho người này vì tình bạn, thì cũng sẽ dậy để cho người này tất cả những gì anh ta cần!”.

“Hãy cứ gõ cửa, ngay cả khi trời dường như im lặng - đôi khi, im lặng là cách Thiên Chúa mở cửa từ bên trong. Đức tin dám quấy rầy Thiên Chúa là đức tin làm Ngài vui lòng nhất!” - F.B. Meyer.

Kính thưa Anh Chị em,

Như vậy, Thiên Chúa là Đấng thích được quấy rầy? Đúng thế, dụ ngôn Tin Mừng hôm nay chứng thực điều đó: người bạn bị ‘quấy rầy’ giữa đêm khuya chính là Ngài!

Sau khi dạy các môn đệ kinh Lạy Cha, Chúa Giêsu tiếp tục nhấn mạnh đến niềm tin và sự kiên trì. Dụ ngôn nói lên mức độ gắn bó thân tình mà người cầu nguyện cần có đối với Thiên Chúa - vừa là Cha, vừa là Bạn. Trừ khi đó là một người bạn rất thân, chúng ta mới dám gõ cửa giữa khuya để xin một ít bánh; và dù thân đến đâu, chúng ta vẫn ngần ngại vì sợ làm phiền. Nhưng trong câu chuyện này, điều tuyệt vời là Thiên Chúa lại vui vì sự ‘quấy rầy’ ấy! “Thiên Chúa yêu thích lời cầu nguyện không chịu buông!” - E.M. Bounds.

Thiên Chúa muốn chúng ta nài xin không ngơi nghỉ, vì đó là dấu chỉ của một tình yêu tin tưởng. Kiên trì cầu nguyện và không bao giờ nghi ngờ lòng quảng đại của Ngài, chúng ta sẽ nhận được mọi điều tốt lành từ Ngài. Dĩ nhiên, nếu cầu xin vì ích kỷ hay trái với ý muốn của Chúa, thì mọi lời khẩn nguyện trên thế gian cộng lại cũng trở nên vô hiệu. “Những lời đáp của Thiên Chúa luôn khôn ngoan hơn những lời cầu của chúng ta!” - Oswald Chambers. Thế nhưng, khi cầu nguyện trong tinh thần của Kinh Lạy Cha - nghĩa là hướng lòng về Danh Chúa, Nước Chúa và Ý Chúa - chúng ta có thể tin chắc, mọi lời cầu ấy đều sinh hoa trái, mang lại những quà tặng tốt lành nhất. “Phúc thay người đặt tin tưởng nơi Chúa!” - Thánh Vịnh đáp ca. Malakia khẳng định, “Đối với các ngươi là những kẻ kính sợ Danh Ta, mặt trời công chính sẽ mọc lên, mang theo các tia sáng chữa lành bệnh!” - bài đọc một.

Anh Chị em,

Cầu nguyện không chỉ là lời nói, nhưng là hành vi của lòng tin. Ai dám ‘quấy rầy’ Thiên Chúa, người ấy tin rằng Ngài luôn lắng nghe, dù trời có vẻ im lặng. Trong thinh lặng đó, Thiên Chúa không khước từ, nhưng đang chuẩn bị - mở từ bên trong - để ban điều tốt hơn. Mỗi lần chúng ta gõ cửa, Ngài mở thêm một chút - không chỉ cánh cửa ân sủng, mà còn cánh cửa lòng của mỗi người, để chúng ta học biết tin, biết chờ, và biết yêu. Hãy cứ gõ, vì chính khi gõ, bạn và tôi được biến đổi! Chớ gì chúng ta dám đến ‘làm cho Ngài vui’ với những tréo ngoe, khổ đau trong cuộc sống từ gia đình, con cái, cộng đoàn… đến sức khoẻ, công việc, và cả những đam mê, tính hư nết xấu; thậm chí cả những tội lỗi! “Thiên Chúa không bao giờ mệt vì bị nài xin - Ngài chỉ buồn khi bị lãng quên!” - Carlo Carretto.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dù trời có vẻ im lặng, con vẫn gõ. Vì con tin, trong thinh lặng ấy, Ngài đang mở từ bên trong và con sẽ được biến đổi!”, Amen.

 

Suy tư

-Nhiều người nghĩ: Chúa tốt lành, Chúa quyền phép, Chúa thấu biết mọi sự… cần gì phải cầu nguyện, Chúa sẽ lo liệu cho mọi người, dù họ có xin hay không! Một nhà tu đức đã nói: Để dựng nên con, Chúa không cần hỏi ý con; nhưng để cứu chuộc con, Chúa cần sự đóng góp của con. Bài Tin Mừng, Chúa truyền lệnh: hãy xin, hãy gõ, hãy tìm…

- Ở một chỗ khác trong Tin Mừng, Chúa dạy: Các con chớ lo lắng về ngày mai, về của ăn áo mặc, vì Cha trên trời sẽ lo liệu và ban cho… và họ nghĩ là không cần cầu nguyện. Chúa bảo ta đừng lo lắng, chứ không bảo ta không cầu nguyện.

-Có kẻ bảo Thiên Chúa lo cho chim trời, cho bông huệ … và họ không làm việc kiếm sống. Thiên Chúa không ném thức ăn vào miệng chim sẻ, chúng tự bay đi kiếm mồi, điều quan trọng là mồi đã có sẵn ở trong thiên nhiên rồi – là quà tặng Cha nhân lành ban cho.

- Một nhà tu đức dạy ta nên có những 'lời cầu nguyện nâng cao', là những lời cầu nguyện vượt hơn những nhu cầu cơm bánh hằng ngày: cho nhu cầu Giáo hội, cho nước Cha trị đến, cho ý Cha được thể hiện trong đời mình - trong gia đình mình - cho kẻ đau yếu và cho kẻ tội lỗi được hối cải...

- Sưu tầm 2: Chúa Giêsu muốn làm nổi bật sự thân tình trong tương quan với Thiên Chúa khi con người cầu nguyện; thân tình như bạn với bạn, như cha với con.

 

Vậy mà không phải đợi đến đường cùng chúng ta mới bắt đầu cầu nguyện, nhưng đã là cầu nguyện khi chúng ta thường xuyên sống thân tình với Chúa, tỏ bày cho Người cách mộc mạc những ưu tư cũng như những nhu cầu tinh thần và vật chất của mình; đồng thời hãy xin cách kiên trì như Chúa dạy. Lắm khi tự phụ, chúng ta không xin, nên không nhận được; lắm khi lười biếng, chúng ta không tìm, nên không gặp thấy; lắm khi nhút nhát, chúng ta không gõ, nên không mở cho. Cầu nguyện không phải là xin hết điều nầy tới điều kia nhưng cầu nguyện là sự chờ đợi của linh hồn.

 

Nhiều khi chúng ta tưởng Thiên Chúa câm nín, không phải thế, chỉ vì chúng ta đang bịt chặt tai; nhiều lúc chúng ta tưởng Thiên Chúa không nghe, không phải thế, chính chúng ta không đủ yên ắng để nhận ra điều Người trả lời; nhiều lần, chúng ta xin nhưng không nhận được, không phải thế, vì Chúa thấy điều chúng ta xin không ích lợi cho linh hồn hoặc Người muốn chúng ta cậy trông hơn nữa; hoặc có thể Người sẽ ban cho vào một lúc khác, hay đã ban rồi, một điều tốt hơn, quan trọng hơn mà chúng ta không thấy.

 

Nhiều lúc, chúng ta xử sự với Chúa thật vô phép khi coi Người như ông bụt, thường trực, chờ chúng ta xin là đáp ứng, sau đó thầm nói với Người, ‘liệu mà biến đi; khi nào cần, con sẽ gọi’.

 

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

THÂN TÌNH

 



(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

“Lạy Cha chúng con!”.

Mọi người đều cần sự công nhận cho thành tích, nhưng ít ai nói rõ thất bại của mình! Một cậu bé thưa, “Ba ơi, chơi phi tiêu! Con ném tốt, ba sẽ la lên, Tuyệt!; và con thích nhất, mỗi khi con ném trật, ba cười rồi hét, Gần trúng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Gần trúng!, thân tình làm sao! Lời Chúa hôm nay cho thấy điều Thiên Chúa muốn chúng ta có trong tương quan với Ngài - một sự ‘thân tình’ giữa Cha với con, giữa bạn với bạn!

Trước hết, cuộc tranh luận ‘thân tình’ giữa Thiên Chúa và Giôna, một kẻ vừa được cứu và một lần nữa được sai đi Ninivê. Đến nơi, thấy bao điều xấu xaGiôna giận dữ và xin được chết đi nếu Chúa tha cho thành. “Lòng thương xót là sẵn sàng bước vào cơn hỗn loạn của người khác!” James F. Keenan. Chúa phân trần, “Ngươi nổi giận như thế có lý không?”. Ngài cho một cây thầu dầu mọc lên, che nắng cho ông; sau đó, sai một con sâu cắn ngang, cây khô héo, “Ngươi thương hại cây thầu dầu mà ngươi đã không vất vả vì nó… Còn Ta, chẳng lẽ Ta lại không thương hại Ninivê?”. Giôna phải học biết Ngài, Đấng “chậm giận, lại giàu tình thương và lòng thành tín” Thánh Vịnh đáp ca.

Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu cho thấy sự ‘thân tình’ đó khi dạy các môn đệ kinh Lạy Cha. “Khi bạn thưa lên ‘Lạy Cha’, tai của Thiên Chúa chạm xuống môi bạn!” - Anrê Bessette; “Nhiều điều đã xảy ra tức khắc, bây giờ và sau đó, chỉ bởi một lời ‘Lạy Cha’ cất lên từ trái tim!” - Têrêxa Ávila; “‘Lạy Cha’, một lời cầu nguyện khi linh hồn tôi cằn cỗi đến nỗi không có một suy nghĩ nào đáng giá!” - Têrêxa Lisieux. Trong Thánh Lễ, Linh mục mời dân Chúa đọc kinh Lạy Cha, “Chúng ta dám nguyện rằng”. Đó là một lời mời ‘khá liều lĩnh’ khi con người dám thưa lên với Chúa một danh xưng quá đỗi ‘thân tình!’.

Chúa Cha muốn chúng ta táo bạo như Giôna, mạnh dạn như Chúa Giêsu khi dám gọi Ngài là Cha, là bạn, hầu đến bên Ngài với sự tự tin của một em bé. Em bé không sợ; đúng hơn, nó có niềm tin rằng, cha mẹ yêu chúng dù chúng thế nào! Cả khi có lỗi, chúng biết, chúng vẫn được yêu. Đây phải là ý thức căn bản khởi đầu cho mọi giờ, mọi phút, mọi nơi khi chúng ta bắt đầu cầu nguyện! “Những lời cầu nguyện táo bạo làm vinh danh Thiên Chúa, và Thiên Chúa tôn vinh những lời cầu nguyện táo bạo!” - Mark Batterson.

Anh Chị em,

“Lạy Cha chúng con!”. Cầu nguyện không chỉ là nói cho đủ, mà là ở lại cho sâu với một Thiên Chúa không xa cách, nhưng ‘thân tình’ như người Cha chơi phi tiêu khen đứa con, như hai người bạn ngồi trách nhau. Đừng quên, trong cuộc sống, Chúa vẫn gieo những cây thầu dầu’ - đôi khi là niềm vui, thử thách, mất mát. Chúng mọc lên rồi héo đi, không để làm khổ, mà để dạy chúng ta tin cậy hơn, yêu mến hơn, và bám vào Ngài hơn chứ không vào những bóng mát chóng qua. Ở đó, bạn và tôi học biết Ngài là Thiên Chúa, là Thầy, là bạn và là một người Cha muốn uốn nắn chúng ta theo cách của Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con thường ‘ném trật’, Chúa thường vờ khen. Chúa biết, chính trong những trầy trật ấy, con mới chạm được vào lòng thương xót dịu dàng của Chúa!”, Amen.

 Suy tư:

Ông Gio na không muốn rao giảng sứ điệp tha thứ cho Ninive vì đó là một thành quân thù, vì ông biết Thiên Chúa là Đấng xót thương và ông tiếp tục chờ đợi sự trừng phạt của Chúa, càng chờ ông càng giận dữ. Nhiều lúc ta cũng mong chờ sự trừng phạt kẻ dữ và cảm thấy hả hê vì ai đó lâm nạn – điều đó chứng tỏ mình công chính hơn, xứng đáng hưởng sự ưu đãi của Chúa… thật đáng thương cho cõi lòng hẹp hòi và kiêu ngạo của con người.

Chúa Giê su dạy ta một sự tin tưởng tuyệt đối vào Cha trên trời, Ngài quyền năng và tốt lành. Đã tin vào Thiên Chúa thì đừng tin vào ai khác, đừng cầu xin thần nào khác nữa, hãy phó thác vận mệnh và tương lai cuộc đời trong tay Chúa. Như bé thơ nép mình lòng mẹ, như đôi mắt nữ tỳ hướng nhìn tay bà chủ, hồn con lặng lẽ an vui mong chờ mọi sự từ tay Chúa.

Một nhà tu đức nói: 'Khám phá ra mình được Thiên Chúa yêu thương' là một bước đột phá trong hành trình tâm linh. Xác tín mình được Thiên Chúa yêu thương, một tình yêu từ muôn thuở - vô điều kiện - không bao giờ thay đổi ... đem lại sự bình an cho ta trong bất cứ hoàn cảnh nào, khiến ta không tìm sự công nhận của người đời vì biết rằng mình đang đi đúng hướng: chỉ có Chúa là đủ.

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2025

THUỐC CHỮA

 



(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng!”.

“Chuỗi Mân Côi là lời kinh của con tim; đó là sợi dây tình yêu mạnh mẽ, chữa  lành vết thương, đem bình an cho các linh hồn!” - Gioan Phaolô II.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời chào của sứ thần Gabriel - Kinh Kính Mừng đầu tiên - được Hội Thánh lặp lại suốt dòng lịch sử không chỉ mở ra mầu nhiệm Nhập Thể, mà còn trao cho nhân loại ‘thuốc chữa’ vết thương, đem bình an cho các linh hồn, gia đình, Giáo Hội và thế giới.

Không phải ngẫu nhiên mà Mẹ Hội Thánh đặt vào tay con cái mình chuỗi Mân Côi. Nếu gươm giáo làm đổ máu, thì chuỗi Mân Côi băng bó, trào tuôn bình an; nếu vũ khí gieo sợ hãi hận thù, thì chuỗi Mân Côi trao hy vọng và tình yêu. Cha Piô quả quyết, “Chuỗi Mân Côi là vũ khí của những trận chiến hôm nay!”; và Đức Piô XI xác tín, “Chuỗi Mân Côi là vũ khí mạnh mẽ xua trừ ma quỷ và giữ ta khỏi sa ngã!”.

Lịch sử đã chứng minh với trận Lepanto. Năm 1571, trước một hạm đội Thổ Nhĩ Kỳ áp đảo, đoàn quân Kitô giáo yếu ớt đã không thể đương đầu. Đức Piô V kêu gọi toàn thể Giáo Hội lần chuỗi. Và phép lạ đã xảy ra: Kitô hữu chiến thắng, Âu châu thoát hoạ diệt vong. Từ đó, lễ Đức Mẹ Mân Côi ra đời như lời tạ ơn. Không chỉ ngăn ngừa những cuộc chiến lớn, tràng chuỗi còn là ‘thuốc chữa’ thấm sâu vào từng phận người. Các bà mẹ lần chuỗi cho con cái mình; các bệnh nhân già yếu nắm chặt tràng hạt như vị thuốc trấn an cuối đời; các người trẻ bối rối trong thử thách, âm thầm đọc từng hạt kinh để tìm lại bình an. Trong những phút giây ấy, chuỗi Mân Côi trở thành phương dược ẩn kín, chữa lành thất vọng, hàn gắn đổ vỡ, xua tan bóng tối.



Hơn nữa, chuỗi Mân Côi còn là hành trình dẫn chúng ta vào đời sống của chính Chúa Kitô. Từng mầu nhiệm sáng, vui, thương, mừng như một toa thuốc có cả ngọt ngào và đắng cay, ủi an và thử thách. Khi kiên nhẫn lần từng hạt, chúng ta uống lấy liều thuốc ân sủng, để con tim được tái tạo theo nhịp đập của Trái Tim Mẹ, và nhờ đó, trở nên giống Chúa Giêsu hơn. “Trong các Mầu Nhiệm Sáng, Vui, Thương, Mừng, ta cùng Mẹ Maria bước trọn hành trình Tin Mừng!” - Bênêđictô XVI.

Anh Chị em,

Hiện ra ở Fatima, Mẹ Maria không truyền dạy một bí quyết thần bí nào khác ngoài lời mời gọi thật hiền hoà: “Hãy ăn năn đền tội, tôn sùng Mẫu Tâm và siêng năng lần hạt Mân Côi!”. Thế giới hôm nay vẫn còn chảy máu vì chiến tranh, ích kỷ, vô thần và hưởng thụ. Vì thế, chuỗi Mân Côi vẫn là ‘thuốc chữa’ rất thời sự, mang lại bình an cho các dân tộc, hàn gắn những đổ vỡ gia đình, và nhất là chữa lành những trái tim tan nát. Đừng quên, danh hiệu “Đức Mẹ Tháo Gỡ Nút Thắt” - đã 300 năm - gần đây, được Đức Phanxicô nhắc lại, “Qua Mẹ Maria, tất cả những nút thắt trong trái tim chúng ta, mọi nút thắt trong lương tâm chúng ta đều có thể được tháo gỡ!”. Hãy lần hạt mỗi ngày, mang chuỗi Mân Côi trong túi, trong tay, trên đường, và nhất là trong tim!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Mẹ Mân Côi, xin biến từng hạt kinh của chúng con thành hạt mầm bình an, thành liều thuốc chữa linh hồn con, gia đình con và thế giới đang chảy máu!”, Amen.

 Suy tư: 

Một điểm chung của các vị thánh được Giáo hội tuyên phong: yêu mến Mẹ Maria, cụ thể là năng lần hạt mân côi. Đan cử Đức Gioan Phaolo 2, và Thánh Pio 5 dấu. Thánh Giáo hoàng có một lòng sùng kính Mẹ Maria đặc biệt, viên đạn bắn vào Ngài đã được dâng kính cho Mẹ vì ơn cứu sống, Ngài viết Tông huấn Kinh Mân Côi, trước và sau mỗi chuyến Tông du Ngài đều đến cầu nguyện với Đức Mẹ và bất cứ nơi nào Ngài đến viếng thăm mục vụ thì Ngài đều thăm viếng nơi hành hương kính Đức Mẹ.

Có một người hỏi Thánh Pio 5 dấu: mỗi ngày cha lần bao nhiêu chuỗi mân côi, thánh nhân trả lời khoảng 40, người đó nhẩm tính là khoảng 2000 kinh Kính Mừng, thánh nhân hỏi lại 'chuỗi mân côi chỉ có 50' thôi sao?', như vậy là khoảng 40 chuỗi 150 kinh (ngày ấy chỉ có vui, thương, mừng).

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025

VƯỜN HẠT MẦM

 



(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

“Ai tự hạ, coi mình như em nhỏ này, người ấy sẽ là người lớn nhất trong Nước Trời!”.

Sau khi hoàn tất vai diễn “Tiểu Sử Têrêxa”, Lindsay Younce trở lại đạo. Cô nói, “Điều đánh động tôi nhất nơi Têrêxa là niềm vui phát sinh từ những đau khổ chị dâng lên Chúa. Những cử chỉ nhịn nhục, ân cần, yêu thương của chị như những hạt mầm nhỏ - với nữ tu Augustine khó thương - đã hợp thành cả một vườn hạt mầm thánh thiện!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa lễ thánh Têrêxa Lisieux nói đến những em bé. Và một em bé - như Têrêxa - là một mảnh đất bí ẩn, mảnh đất của một ‘vườn hạt mầm’ nhân đức lẫn những ước mơ.

Thiên Chúa chúc lành cho bà mẹ Giêrusalem - bài đọc một. 4 tuổi, Têrêxa mất mẹ; 9 tuổi, mất luôn ‘người mẹ thứ hai’ - chị Pauline vào dòng. Èo uột “như một cọng hành”, may thay, Têrêxa cảm nhận tình yêu của Thiên Chúa khi “được bú sữa, được bồng ẵm, được nâng niu trên đầu gối”. 15 tuổi, vào nhà Chúa; và dẫu kết thúc chỉ sau 9 năm, Têrêxa đã nên mảnh đất của một ‘vườn hạt mầm’ trổ sinh hoa trái tốt lành cho Giáo Hội.

Nếu Têrêxa không vâng lời mẹ Bề trên - chị ruột Agnes - để viết “Một Tâm Hồn”, không ai biết Têrêxa. “Bông Hoa Nhỏ” không chỉ toả hương đơn sơ, phó thác, nhưng còn man mát cả những tham vọng, tự tôn, can đảm, lãng mạn và bướng bỉnh. Têrêxa ước bay lên mặt trời chói lọi Ba Ngôi, “Em muốn như các thánh, làm những chuyện ngông cuồng cho Ngài!”; “Cho con được tử đạo trong lòng hay nơi thân xác; tốt hơn, cả hai!”. Như một người tình, Têrêxa rong ruổi thả hồn, “Khi tâm hồn bị cuốn hút bởi làn hương say đắm của Ngài, nó không chạy một mình; tất cả người nó yêu đều được cuốn theo!”. Như chú bọ ngựa vênh váo, Têrêxa sánh mình với cây cọ ba xu, “Cây cọ đâu tự hào về một kiệt tác là do nó; nhưng nó biết, ‘Người Nghệ Sĩ’ không bối rối mà còn bỡn cợt với những khó khăn; và đôi khi, cần một dụng cụ yếu đuối bất toàn như nó!”.

Têrêxa thông minh, hài hước, lắm tưởng tượng, “Archimède cần một điểm tựa bên ngoài để bẩy trái đất lên, ông không tìm ra! Các thánh thì khác, Chúa cho họ một điểm tựa, chính Ngài. Đòn bẩy là kinh nguyện bốc cháy yêu thương, cầu nguyện là cách thức các thánh nâng vũ trụ lên, nâng cho tới tận thế, ‘Các thánh tương lai’ cũng sẽ nâng!”; “Con không nản chí vì những lỗi lầm. Trẻ con thường ngã luôn, nhưng vì chúng bé quá, nên không thấy đau mấy!”.

Anh Chị em,

“Trẻ con thường ngã luôn!”. Biết rằng, mình bé nhỏ, nhiều khuyết điểm, ít tài năng; nhiều tội lỗi, ít thánh thiện; lắm thất bại, ít thành công… là những đòn bẩy nâng chúng ta lên. Chớ gì biết mình là ai, chúng ta khiêm tốn đặt trọn tin yêu nơi Chúa; trở nên mảnh đất cho những việc nhỏ bé thánh thiện như những hạt mầm, vốn hợp lại thành một khu vườn rực rỡ cho Thiên Chúa. Như Têrêxa, chúng ta tham vọng bẩy lên thế giới bi luỵ bằng cầu nguyện, chống lại tội lỗi và sự dữ. Được vậy, chúng ta rồi sẽ reo lên: “Hồn con xin Chúa giữ gìn, nép mình bên Chúa an bình thảnh thơi!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin biến những hy sinh nhỏ bé của con thành những hạt mầm yêu thương, trổ sinh hoa thơm ngát lừng trong vườn thánh thiện của Ngài!”, Amen.

 

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025

Thánh nữ Tê rê xa

 



Rất nhiều người mộ mến và biết đầy đủ về tiểu sử và những câu chuyện về cuộc đời Thánh nữ. Tuy cuộc đời vắn vỏi 24 năm sống trên đời, với 9 năm tu dòng: âm thầm, nhỏ bé, nhiều bệnh tật… nhưng Ngài là một trong 4 vị Nữ Thánh Tiến Sỹ của Hội Thánh Công giáo và được đặt làm bổn mạng các xứ truyền giáo. Ngài đã viết lại con đường nên thánh trong tác phẩm Một Tâm Hồn. Trong tâm tình yêu mến vị Thánh rất gần gũi với các tâm hồn nhỏ bé, chúng ta suy gẫm vài tâm tình:

Làm tất cả vì tình yêu Giê su. Nếu tra cứu trên google tên 4 vị nữ tiến sỹ thì tên của Ngài là Têrêxa Giê su. Têrêsa nói rằng: “Sự thánh thiện hệ tại chỗ thực hiện ý của Chúa và sống sao cho vừa ý Ngài. Thánh Tê rê xa đã được hấp thụ một nền đạo đức từ nhỏ: cha mẹ của thánh nữ cũng vừa được phong hiển thánh vào năm 2015 và có 3 người chị của Ngài cũng đi tu. Cuộc đời Thánh nữ chẳng làm được gì to tát, chỉ là ‘bề dưới’ và là một nữ tu bình thường… đến nỗi khi chết có chị đã thốt lên: không biết lấy gì mà ghi vào sổ lưu niệm của dòng. Ai trong chúng ta cũng mong làm lớn, được nổi bật và được yêu mến, nhưng Thánh nữ chỉ cần Chúa biết là đủ - được Chúa yêu là đủ, và làm vui lòng Chúa là đủ. Chúng ta thường khoe những việc mình làm được, những tài năng trổi vượt, và điều lạ là càng khoe mình thì ta lại càng mất đi sự an bình và dường như càng khát hơn, còn Thánh nữ khám phá ra cơ hội làm giàu dễ dàng khi đứng gần những người gây khó chịu cho mình nơi phòng giặt đồ - khi chăm sóc những người bệnh khó tính, khi nhặt một cọng rác, khi bị ai đó dè bỉu xầm xì… Ngài dâng lên Chúa một lời cầu nguyện nhỏ cầu nguyện cho các linh hồn, để tiếp sức cho các linh mục là những người đang ở tiền tuyến.

Tinh thần cầu nguyện. Có thể nói Thánh nữ đã liên lỷ cầu nguyện và đã làm tất cả vì tình yêu Giê su. Xin đan cử hai câu chuyện. Câu chuyện thứ nhất liên quan đến một tử tội: Báo chí đăng tin có một tử tội sắp đến ngày lên đoạn đầu đài mà không chịu gặp linh mục để xưng tội, thánh nữ đã dốc lòng cầu nguyện cho anh này được ơn trở lại trước khi chết, và cuối cùng anh này đã xưng tội… Chúa tỏ cho Terexa biết đó là kết quả của lời cầu nguyện tha thiết của Thánh nữi. Việc cứu được linh hồn đầu tiên này đã thúc đẩy tinh thần cầu nguyện cho các tội nhân nơi tâm hồn Thánh nữ cho đến cuối đời… Có lẽ cũng vì lý do đó mà Giáo hội đã đặt Ngài làm bổn mạng các xứ truyền giáo – ngang hàng với Thánh Phan xi cô Xa viê. Câu chuyện thứ hai là Thánh Nữ đã tiếp sức cho một vài linh mục được nhà dòng  chỉ định, cầu nguyện cho bước chân của nhà truyền giáo không nao núng, Ngài xác tín những linh mục này là những người anh thiêng liêng mà mình là hậu phương phải luôn sát cánh bằng những hy sinh cầu nguyện. Ngày nay, các tân linh mục của các giáo phận cũng có tinh thần này với các cộng đoàn dòng kín, vì xác tín rằng: công việc rao giảng Tin Mừng là công việc của Chúa - người tông đồ chỉ là mẩu bút chì nhỏ bé vô dụng trong tay Thiên Chúa mà thôi. Người giáo dân, cách riêng các ông bà cố đừng quên nhiệm vụ cầu nguyện cho các linh mục, tu sĩ nam nữ, những người thiện nguyện, những nhà lãnh đạo quốc gia… biết tìm kiếm Thánh ý Chúa trong vai trò và cuộc sống mình được Thiên Chúa cắt đặt - trao quyền.

Hoa hồng. Những bức hình vẽ về Thánh Tê rê xa luôn kèm theo những bông hoa hồng, có lẽ phát xuất từ câu nói nổi tiếng của Thánh Nữ: “Em sẽ làm mưa hoa hồng từ trời”. Hoa hồng còn liên quan đến linh đạo nên thánh của Ngài nữa. Nói đến hoa hồng là nói đến tình yêu: rực đỏ và màu của máu (hy sinh, tử đạo). Khi đọc truyện Một Tâm Hồn, nhiều người nhìn những cộng đoàn tu với ánh mắt thiếu thiện cảm khi biết rằng các nữ tu cũng có những thói xấu như ghen tị, bè phái, trù dập, làm khổ nhau… chứ không thánh thiện như chiếc áo dòng họ mặc và cuộc sống chung trong nhà dòng xảy ra như địa ngục trần gian. Quan niệm trên thật sai lầm và quá trần tục, tựa như những người nói: tin vào Chúa Ki tô nhưng không tin vào kẻ có đạo! Giáo hội là thánh thiện, nhưng cũng bao gồm những tội nhân, người bi quan chỉ nhìn thấy người xấu mà không nhìn thấy người tốt, thật đáng thương! Chỉ trong 9 năm tu (từ tuổi 15 – 24) dù chẳng có chức vụ gì to tát và dù những cơn đau viêm phổi hành hạ - thời đó tinh thần khổ tu vẫn còn được đề cao, nhưng thánh nữ đã âm thầm chu toàn kỷ luật và bổn phận như mọi người, đó là cả một sự hy sinh liên lỷ, chưa kể đến những va chạm của cuộc sống chung… thánh nữ đã nhuộm đỏ những việc bình thường đó thành những bông hoa hồng dâng lên Chúa. Hơn nữa, thánh nữ còn dạy thêm: dù ai thấy mình chỉ là một bông hoa dại, thì hãy biết rằng mình vẫn đón nhận từ Chúa những hạt sương mai và ánh nắng mặt trời để trở nên lộng lẫy làm vui lòng chủ mình.



Và điểm cuối cùng chúng ta cùng nghĩ tới đó là cuộc tình Giê su của Thánh nữ không hề đằm thắm, Thánh nữ đã trải qua tình trạng khô hạn thiêng liêng kéo dài nhiều năm trời, và khi hấp hối đã trải qua cơn thử thách dữ dội: ngã lòng trông cậy – mi chỉ là tội nhân – không đáng được hưởng lòng Chúa thương xót. Hãy học nơi Thánh nữ sự kiên trì bước đi trong đức tin, dù không được ơn yên ủi, dù bị người đời coi khinh, dù chỉ làm được những việc âm thầm nhỏ bé… Dù thế nào đi nữa, hãy bám chặt vào Cháu Giê su, hãy yêu sự nhỏ bé và phó thác cho Chúa mọi sự. Hãy làm iiệc vì yêu Chúa và chỉ cần Chúa biết là đủ.

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2025

CHIẾN LƯỢC NHU MÌ

 



(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”.

Sau nội chiến Hoa Kỳ, miền Nam rơi vào thế “bên thua cuộc”; giữa khung cảnh ấy, Lincoln bất ngờ đề nghị đàm phán. Một vị tướng phẫn nộ đập bàn, “Kẻ thù nhất định phải bị tiêu diệt!”. Tổng thống điềm tĩnh đáp, “Kẻ thù bị tiêu diệt khi họ trở thành bạn của chúng ta!”. Và ông khép lại cuộc chiến bằng câu nói bất hủ, “Trong nội chiến, không có người thắng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Hơn cả sự nhân từ nơi Lincoln, Tin Mừng hôm nay mở ra một chiều sâu thần học nơi Đức Kitô, Đấng “nhất quyết đi lên Giêrusalem” - “trận chiến” cuối cùng - không bằng gươm giáo, nhưng bằng thập giá. Ở đó, cuộc đối đầu giữa Tình Yêu Thiên Chúa và quyền lực tội lỗi đạt đỉnh điểm, và chiến lược để chiến thắng là con đường khiêm hạ - ‘chiến lược nhu mì!’.

Chúa Giêsu tiến về Giêrusalem như “Con Chiên bị dẫn đi làm thịt”; vũ khí của Ngài là khiêm tốn, mã giáp của Ngài là hiền lành. Ngài gieo vào thành thánh “quả bom Khiêm Tốn” để triệt hạ kiêu căng của Satan, “Mang thân phận phàm nhân, Người đã tự hạ mình, vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá” - Phaolô. Chính sự “tự hủy” này đã bẻ gãy sức mạnh của tội, mở đường cho Phục Sinh - chiến thắng tối hậu. “Chiên Con chiến thắng khi chịu thua, chinh phục bằng đầu hàng, và khải hoàn qua thất bại bề ngoài!” - G.K. Chesterton.

Trên con đường ấy, Giacôbê và Gioan nóng nảy muốn gọi lửa từ trời xuống trên người Samaria cứng lòng. Nhưng Chúa Giêsu khiển trách họ; lửa của Tin Mừng không phải là hận thù, mà là lửa Thánh Thần, lửa tình yêu. Ngài mặc khải một nguyên tắc thần học quan trọng: quyền năng Thiên Chúa không tỏ ra trong bạo lực, nhưng trong lòng thương xót. Ngài “đi sang làng khác”, một cử chỉ tưởng như lùi bước, nhưng thật ra là bước đi của Đấng toàn thắng. “Khi tình yêu dường như lùi bước, thật ra nó đang tiến lên bằng một con đường khác!” - Fulton Sheen.

Chiến thắng này đã được Zacharia báo trước, “Các nước hùng cường sẽ đến tìm kiếm Chúa các đạo binh ở Giêrusalem”; và còn hơn thế, “Chúng tôi muốn đi với anh em, vì chúng tôi đã nghe biết rằng, Thiên Chúa ở với anh em” - bài đọc một. Đúng thế, rõ nét nhất, chính nơi thập giá - ‘chiến lược nhu mì’ - Thiên Chúa tỏ mình là Emmanuel, Đấng kéo muôn dân về với Ngài, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta!” - Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Người nhất quyết đi lên Giêrusalem!”. Là môn đệ Chúa Giêsu, chúng ta cũng được mời bước theo con đường ấy: chiến đấu không bằng bạo lực của thế gian, của xác thịt, nhưng bằng sức mạnh nhu mì của Thánh Thần; không nhằm tiêu diệt, nhưng để biến đổi. “Sức mạnh của Thiên Chúa không ở chỗ nghiền nát, nhưng ở chỗ biến đổi!” - Henri Nouwen. Vì thế, mỗi lần từ bỏ ý riêng, dẹp bỏ nóng giận, tha thứ cho kẻ làm khổ mình… chúng ta đang cùng Chúa Giêsu tiến vào Giêrusalem nội tâm, nơi thánh thiện và sự sống mới nảy mầm. “Sức mạnh của Thánh Thần thật dịu dàng, nhưng lại tái tạo tận cõi lòng con người!” - Yves Congar.

Chúng ta có thể cầu nguyện:

“Lạy Chúa, như Giacôbê và Gioan, con thường thích dùng ‘lửa’ để giải quyết các vấn đề, dạy con chiến đấu bằng vũ khí của Ngài: sự từ bỏ, lòng thương xót và thập giá!”, Amen.

 Suy tư:

Thái độ của hai ông Giacobê và Gioan cũng nằm ở trong tâm tư mỗi người, thái độ đó là con đẻ của sự kiêu ngạo. Đã làm người, ai cũng sa ngã và ai cũng kiêu ngạo, chỉ trừ Chúa Giê su và Mẹ Maria. Bởi đó, mỗi người hãy kiên trì vác thập giá đời mình theo Chúa: cậy dựa vào ơn Thánh, nỗ lực luyện tập các nhân đức, nhưng cũng biết chấp nhận sự yếu đuối của phận người. Trong Giáo họ hoặc tập thể lớn nhỏ, cũng đều xuất hiện vài cá nhân, tuy rất nổi trội về khả năng hoặc nhiệt tình, nhưng sau đó bỏ luôn mọi sự... chỉ vì nóng nảy, thiếu sự thông cảm với yếu đuối của người khác và thiếu sự kiên trì nhẫn nại. Người phục vụ trong tập thể dần dần học được sự kiên nhẫn, hiền hòa, thông cảm, tính quảng đại và vui tươi trong phục vụ.