Chúng ta thử tưởng tượng tâm
trạng của các môn đệ vào lúc sáng sớm ngày Chúa Phục sinh. Sau khi chứng kiến
cuộc bố ráp bắt bớ, kết án và nhất là cái chết của Thầy Giêsu, họ lo cho sự an
toàn bản thân nhiều hơn cả, hơn cả lo cho mạng Thầy. Họ như đoàn chiên phiêu
dạt mỗi người một ngả, lẩn trốn và chỉ gặp nhau một cách kín đáo để dò la tin
tức. Chưa kịp hoàn hồn, sáng sớm tinh mơ ngày thứ nhất trong tuần lại nghe tin
‘xác Thầy bị mất’. Nỗi lo nhiều hơn nỗi mừng, vì biết đâu người ta thủ tiêu xác
Thầy và lại vu oan giáng họa cho các môn đệ, và rồi lại giết chóc và tàn sát.
Ông Phêrô và ông Gioan chạy ngay
đến mộ cũng là một hành động liều lĩnh, vì có thể đây là cái bẫy các biệt phái
và luật sĩ giăng ra để tóm gọn mẻ cá. Hai ông cùng vào mộ, nhìn thấy những vải
liệm xác và giây băng được xếp gọn gàng. Họ ra về mà lòng vẫn nặng trĩu u buồn
vì các ông chưa hiểu lời Kinh Thánh.
Tảng đá niêm phong ngôi mộ. Mộ
người Do Thái được đục vào trong đá và có cửa đóng lại, nhưng ngôi mộ của Chúa
Giêsu còn được niêm lại và cắt cử một đội quân canh giữ. Tảng đá đó niêm phong như
chấm dứt mọi hy vọng. Ngày thứ sáu tử nạn, tình yêu thương và công lý dường như
đã thất bại trước sự mưu mô và độc ác của con người. Ngày Chúa Phục sinh, cửa
mồ đã mở toang như mở ra một chân trời mới: tình yêu chiến thắng hận thù, hiệu
kỳ chiến thắng của Chúa dẫn đưa đoàn dân tiến vào vùng đất hứa. Biến cố Chúa phục
sinh có một tầm mức quan trọng đặc biệt như vậy, nhưng cả 4 sách Tin Mừng và
sách CVTĐ dường như chỉ thuật lại một cách vừa đủ để chúng ta tin. Mỗi lần Chúa
hiện ra thì đều có một dàn bài chung: các chứng nhân không nhận ra Chúa ngay mà
lầm tưởng với một ai đó hoặc một bóng ma, Chúa nói với họ ‘Thầy đây mà!’ và
Chúa làm một cử chỉ quen thuộc nào đó, họ vui mừng vì nhận ra Chúa, Chúa ban
cho họ sự bình an và Chúa thường trách họ kém lòng tin, và cuối cùng là Chúa biến
mất một cách bất ngờ không có lời chào từ biệt.
Mỗi lần Chúa hiện đến với các môn
đệ, Chúa truyền dạy phải loan báo cho mọi người biết Tin Mừng Chúa Phục sinh có
sức đem lại ơn cứu độ cho muôn người. trong sách CVTĐ có kể lại chuyện các vị
thủ lãnh Do Thái, các kỳ mục và các kinh sư truyền cho hai ông Phêrô và Gioan
không được tiếp tục rao truyền danh Đức Giêsu trong dân nữa, nhưng hai vị trả
lời rằng ‘chúng tôi phải vâng lời Thiên Chúa, chúng tôi không thể không nói ra
điều mắt đã từng thấy và tai đã từng nghe’. Mỗi người chúng ta được mời gọi trở
nên đôi bàn tay cho Chúa Phục sinh hành động trong thế giới nầy, nhưng với điều
kiện ‘tâm’ chúng ta phải có Ngài hiện diện. Nhiều người mang bộ mặt của bà
Maria Magdala khi đến mồ: quá thất vọng vì định chế chính trị và hoàn cảnh xã
hội hiện tại, vì bệnh tật, vì tình người đen tối, vì chiến tranh loạn lạc.
Sống trong thời đại thông tin,
tin tức ta nghe mỗi ngày giống như tảng đã niêm phong cuộc sống ta trong sự bi
quan về cuộc sống. Là Kitô hữu, chúng ta tin rằng Chúa Giêsu Phục Sinh vẫn luôn
hiện diện và hành động trong thế giới nầy. Ngài hẹn gặp ta ở Galilêa (cách
Giêrusalem khoảng 150 cây số), nghĩa là trên khắp nẻo đường dương thế: Ngài
hiện diện nơi mỗi người anh em ta gặp mỗi ngày, hãy cư xử tử tế với họ, hãy yêu
thương hơn là hận thù, hãy giúp đỡ họ hơn là bỏ mặc, hãy trao cho nhau nụ cười
và sự bình an.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét