Có câu danh ngôn nói rằng: Trong cuộc đời, có hai
thứ cần phải tiết kiệm là lời nói và thời gian. Thời gian là vàng là bạc nên
việc sử dụng nó cho có ích là điều dễ hiểu. Nhưng lời nói thì khác, nhiều người
thích ăn to nói lớn để lấn át người khác và người ít nói thường được đánh giá
là yếu thế và chậm chạp.
Sách Gương Phúc dạy ta rằng: “Con
ơi, đừng bao giờ dám tranh luận về những vấn đề siêu việt thuộc lý đoán nhiệm
mầu của Thiên Chúa: tại sao người nầy bị ruồng rẫy, người khác lại được ân sủng
dư dật ? Tại sao người nọ bị cực khổ, người khác lại được may mắn ? Những điều
đó vượt tâm trí nhân loại, chả có lý luận nào thăm do được lý đoán nhiệm mầu
của Thiên Chúa”.
Thế nhưng, trong cuộc sống ta
luôn mở miệng để trách cứ việc làm của người khác và thường dùng những từ thô
lỗ bị tiêm nhiễm từ xã hội: thằng nghiện, thằng say, thằng làm đường, thằng xây
dựng.. gì mà ngu dốt! Kể cả những ông tổng thống, những diễn viên bậc cha chú,
kể cả linh mục cũng được gọi là ‘thằng’ một cách bình dân. Thứ nhất là trong
lời nói ta nên thể hiện văn hóa: con người có nhân phẩm nên tránh dùng những
tiếng miệt thị và đừng dùng tiếng ‘ngu
dốt’ vì sẽ bị án lửa thiêu. Thứ hai, quyền xét đoán là của Thiên Chúa, còn ta là ai mà dám xét đoán tha nhân: "Đừng xét đoán để khỏi bị Chúa đoán xét".
Trong các giáo xứ, người ta
thường bàn nhiều đến cha quản xứ và các vị HĐGX, khía cạnh tốt là người giáo
dân vẫn còn quan tâm đến giáo xứ, nhưng khía cạnh xấu là người ta thường phạm
thánh và phạm tội xét đoán tầm phào: không đủ thẩm quyền và không đủ dữ liệu.
Tốt nhất là nên tiết kiệm lời trong chuyện nầy, vì nó sẽ tạo một thói quen xấu
và đôi khi mình trở thành người bất nhất: trước chê nhưng sau lại khen vì thấy
hiệu quả công việc ‘họ’ làm quá tốt đẹp.
Những lời xét đoán tầm phào và mang
tính miệt thị sẽ làm nhụt chí cho những người làm việc chung, làm giảm giá trị
của người phát ngôn và làm mất đức bác ái trong một cộng đoàn. Những lời ‘xì
xào’ là những gáo nước lạnh tạt vào thiện chí của người khác, trừ một vài người
bản lãnh xem thường dư luận mà thôi. Đức cha Vinh Sơn đã từng nói: “Khi đi tu triều,
các ứng viên đều có lòng quảng đại muốn phục vụ dân Chúa trong công tác mục vụ,
nếu không thì các ngài đã chọn lối sống tu dòng hay bậc giáo dân, nên đừng quá
khắt khe khi nói về công việc mục vụ của các cha xứ, hãy cho các ngài thời gian
và sự cộng tác”.
Tập thói quen kềm hãm miệng lưỡi
là điều cần thiết để tiến đức: chỉ nói những điều có ích cho người nghe, vì
Chúa biết rõ tâm tư con người và Ngài trả lại cho mỗi người tùy theo việc họ
làm. Nhưng có những lúc ta buộc phải nói để sửa lỗi anh em và khi việc im lặng của
ta lại gây hại cho cộng đoàn. Hãy nói ít với tạo vật để nói nhiều hơn với Thiên
Chúa: xin Chúa giải thoát con khỏi những sầu muộn và lo lắng vô ích. Hãy đến với Thánh Tâm Chúa Giêsu để học nơi Ngài bài học tự hủy, khiêm nhường và hiền lành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét