“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã
ban CON MỘT, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống
đời đời.” (Ga 3,16).
Một nhà triệu phú và đứa con trai rất đam mê sưu
tầm những họa phẩm hiếm nổi tiếng. Họ đã thu thập được hết thảy những bức
tranh tuyệt tác của các danh họa lừng danh trên thế giới, từ Picasso tới
Raphael. Hai cha con thường ngồi bên nhau để thưởng lãm và ca ngợi những
nét vẽ thần tình và linh động tuyệt vời của các bức họa mà họ đã ra công sưu
tầm được.
Khi chiến tranh bùng nổ, người con nhận được lệnh
gọi phải nhập ngũ. Sau một thời gian huấn luyện, anh theo đơn vị ra chiến
trường. Anh tỏ ra một chiến sĩ dũng cảm và rất yêu thương đồng đội, nhưng
anh đã phải hy sinh nơi trận địa trong lúc cứu mạng sống của một đồng đội.
Khi nhận được hung tin, người cha vô cùng đau đớn về cái chết đột ngột
của người con trai duy nhất của ông.
Khoảng một tháng sau, ngay trước Lễ Giáng Sinh,
vào một buổi xế chiều người cha đang ngồi ngắm nghía những bức họa mà lúc sinh
thời người con ưa thích; thình lình nghe tiếng gõ cửa ông đứng lên bước ra mở
cửa. Một thanh niên lạ mặt hai tay ôm một gói lớn, cất tiếng chào.
– Kính chào Bác, chắc
chắn Bác chưa từng biết cháu là ai, cháu xin phép được tự giới thiệu: cháu là
người lính đã được con trai Bác cứu mạng trong một cuộc đụng độ. Anh ấy
đã cứu rất nhiều bạn đồng đội trong ngày hôm ấy và trong khi đang vực cháu vào
chỗ nấp an toàn, anh đã bị một viên đạn của đối phương bắn trúng ngay tim và
gục ngã tức thời. Trong những ngày còn tại thế, chúng cháu sống bên
nhau, anh ấy thường hay nhắc đến Bác rất nhiều với cháu, và kể cho cháu nghe về
sự ưa chuộng và mê say những tác phẩm hội họa của Bác, cũng như Bác đã giảng giải
cho anh về những nét vẽ tinh vi và khác biệt của từng họa sĩ. Anh thanh
niên đưa gói quà ra và trịnh trọng tiếp lời:
– Cháu biết, bức tranh
này chẳng đáng giá gì so với bộ sưu tập của Bác. Cháu không phải là một họa
sĩ nổi tiếng, nhưng cháu nghĩ rằng người con trai Bác, cũng là ân nhân cứu mạng
cháu nên cháu ước ao xin Bác chấp nhận bức họa này.
Người Cha đưa tay đỡ lấy và từ từ mở gói quà ra.
Trước mặt là một bức chân dung của con trai ông đã được người thanh niên
vẽ. Ông thất thần trố mắt chăm chú nhìn bức chân dung mà người họa sĩ
quân nhân đã lột trần được cái tinh anh của con trai ông qua nét vẽ thật tài
tình. Đôi mắt người cha đã tuôn trào đẫm lệ lôi cuốn bởi đôi mắt người
con trên bức tranh. Ông cám ơn người thanh niên và ngỏ ý muốn trả tiền
cho bức tranh. Người thanh niên vội đáp:
– Thưa Bác không, đây
là một món quà cháu kính biếu bác, cháu không có gì xứng đáng để có thể đền đáp
được ơn cứu sống của con trai bác đã hy sinh mạng sống của mình cho cháu.
Người cha liền treo bức hình đó trong phòng trưng
bày những sưu tầm chính của ông. Mỗi khi có khách viếng thăm, ông thường
dẫn đến xem bức hình của con trai ông trước rồi mới dẫn đi xem những bức tranh
sưu tầm nổi tiếng khác.
Sau một thời gian ngắn, người cha cũng ra đi về
nơi vĩnh cửu. Một cuộc đấu giá vĩ đại được tổ chức tiếp theo. Rất
nhiều người có uy thế chung quanh vùng quây quần đến, nôn nao muốn được xem
những họa phẩm nổi danh của người quá cố và hy vọng có cơ hội mua được một
trong những tác phẩm này để thêm vào cho bộ sưu tầm của họ.
Bức tranh người con trai được trưng bày ngay giữa
bục đấu giá. Người điều khiển cuộc bán đấu giá gõ búa lên tiếng tuyên bố:
– Thưa quý quan khách,
chúng tôi bắt đầu cuộc đấu giá hôm nay, khởi sự bằng bức tranh người con trai
của cố chủ nhân. Ai trong quý vị muốn đấu giá bức họa này?
Mọi người đều lặng thinh.
Rồi một giọng nói từ phía sau la lên:
– Xin thông qua bức
tranh này, chúng tôi muốn được xem những bức họa nổi tiếng khác.
Nhưng người điều khiển đấu giá không để ý
đến lời nói vẫn tiếp tục:
– Đây bức tranh người
con trai, ai muốn đấu bức tranh người con trai? Vị nào bắt đầu trả giá
$100…, $200!…
Một tiếng khác la lên với giọng giận dữ:
– Chúng tôi đến đây
không phải để xem bức họa này. Chúng tôi tới để xem những bức họa của các
họa sĩ thiên tài nổi danh trên thế giới như Van Goghs, Rembrandts… thôi.
Hãy đi thẳng ngay vào những bức danh họa chính!
Nhưng người điều khiển đấu giá vẫn tiếp tục rao
không thèm để ý đến lời đề nghị của khách.
– Bức tranh nguời con
trai…, bức tranh người con trai…! Vị nào muốn làm chủ nhân ông bức tranh
người con trai này hãy mau mau trả giá?
Sau cùng, một giọng nói phát xuất từ mãi phía
cuối phòng. Đó là người làm vườn lâu năm của ông chủ nhà và người con
trai.
– Tôi xin trả bức họa
đó $10.00.
Là một người nghèo nàn, đó là số tiền lớn nhất mà
ông gom góp tiết kiệm bao nhiêu năm mới được.
– Đã có vị trả giá
$10, ai là người trả hơn… $20?… $20?
– Thôi hãy trao bức
tranh đó cho ông ta lấy $10 đi, đáng giá rồi! Chúng tôi đang nóng lòng
chờ đợi muốn xem những bức danh họa chính!
– $10 bức họa người
con trai, có vị nào trả thêm nữa không?
Đám đông người trở nên giận dữ. Họ đâu muốn
đầu tư vào bức tranh người con trai. Họ muốn đầu tư vào những họa phẩm có
giá trị hơn nữa cho bộ sưu tập của họ.
Người điều khiển cuộc bán đấu giá gõ mạnh búa
xuống bàn và bắt đầu lên giọng đếm:
– Một,… hai,… bức
tranh người con trai được bán với giá $10.
Một người đàn ông ngồi ở hàng ghế thứ hai la lớn:
– Bây giờ hãy mau khởi
đấu những họa phẩm nổi tiếng đi!
Người điều khiển cuộc đấu giá đặt cây búa xuống
bàn và tuyên bố:
– Tôi trân trọng xin
lỗi quý vị, buổi bán đấu giá đến đây đã hoàn tất.
– Vậy còn những sưu
tập nổi tiếng kia thời sao?
– Tôi thành thật rất
tiếc. Khi được giao phó việc điều khiển cuộc đấu giá này, tôi đã được
nhắc nhở một điều khoản bí mật trong chúc thư của chủ nhân. Tôi không
được phép tiết lộ điều ấy tới khi kết thúc cuộc đấu giá. Đó là:
– Chỉ có bức chân dung
ngưới con trai được đưa ra đấu giá. Bất cứ ai mua được bức chân dung ấy
sẽ đương nhiên được thừa hưởng tất cả những tài sản bao gồm luôn những bức danh
họa trong sưu tập của chủ nhân quá cố.
Do đó người đàn ông đấu giá được bức họa người
con trai nhận được tất cả mọi sản nghiệp của người quá cố.
***************
Trước đây hơn 2000 năm, Thiên Chúa Cha đã trao
ban người Con Một của Ngài trên cây thập giá. Giống như người điều khiển
cuộc đấu giá bộ sưu tập danh họa ngày hôm nay là: Ngài đã gõ búa và cất tiếng
hỏi: “Người Con Một của ta!… Người Con Một của ta!… Ai nhận Người Con Một… đó?
Như chúng ta đã thấy: ai nhận Người Con là nhận
được tất cả.
“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một,
để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống đời đời” (Ga 3,16).
Đó là tình yêu.
Hoài Việt Nguyễn Vĩnh Tường (sưu tầm chuyển ngữ
và phóng tác. Nguồn: suyniemhangngay.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét