SỰ KHÁC BIỆT GIỮA “THỰC TẾ” VÀ “THỰC DỤNG”
Ngoài lối sống thực dụng và thực tế, còn có một lối
sống mơ mộng, sống mà y như đi trên mây. Xuân Diệu: Là thi sỹ nghĩa là ru với
gió, mơ theo trăng và vơ vẫn cùng mây. FB có khi là ảo, nhưng cũng có khi mang
nội dung thực như bài viết lan truyền trên FB này. Goethe: Mọi lý thuyết đều là
màu xám còn cây đời vẫn cứ mãi xanh tươi.
“Thực
tế” ở Mỹ khác với “thực dụng” ở Việt Nam như thế nào ?
Có một lần, một người bạn Mỹ dạy học chung với tôi
(Nguyễn Đắc Phúc) nói: “Người Việt Nam
các anh lúc nào cũng bảo người Mỹ chúng tôi sống thực dụng (vị kỷ, chỉ biết lợi
cho bản thân). Chúng tôi không sống thực dụng mà sống thực tế (vị tha, sống
thực với thực tại trước mắt và quan tâm đến người khác). Bản thân tôi ở Việt Nam hơn chục năm nay thấy người Việt Nam
mới sống thực dụng”.
Hơi nóng mặt, tôi hỏi lại: “Thế
anh định nghĩa thế nào là thực tế, thế nào là thực dụng?” Bạn tôi bảo: “Sống
thực tế là hiểu rõ thực trạng cuộc sống, không mơ mộng hão huyền hay tìm cách
trốn tránh thực tại… Sống thực tế là hiểu rõ năng lực và giá trị thực của bản
thân để có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình. Còn sống thực dụng là bất
chấp thực tế, bất chấp năng lực thực sự của mình ra sao mà chỉ chăm chăm giành
được cái lợi nhỏ trước mắt, ngoài ra mặc kệ hậu quả sau này nghiêm trọng thế
nào.”
Đã từng sống ở Mỹ một thời gian dài, tôi biết bạn tôi
nói đúng.
Ở Mỹ, học sinh học vừa sức, không nhồi nhét, không
quan tâm đến thành tích và cũng không có khái niệm trường chuyên lớp chọn. Bằng
cấp đối với họ chỉ là một tờ giấy chứng nhận rằng họ đã đạt yêu cầu về mặt kiến
thức lẫn chuyên môn ở một trình độ nhất định, không có gì ghê gớm cả.
Trong các buổi lễ tốt nghiệp mà họ lại gọi là “Khởi
Nghiệp Vào Đời – Commencement” nhiều khi sinh viên ra trường chỉ lên nhận một
cái bìa trống nhưng trong đó không có gì cả, tha hồ chụp hình quay phim hò hét.
Nhà trường chưa in bằng kịp nên có khi cả mấy tháng sau mới gởi đến, mà cũng
chẳng mấy ai quan tâm tới một tờ giấy chứng nhận. Không ai dại dột gì mà không
có bằng thật mà dám cả gan viết vào resumé xin việc. Một cái click vào website
nhà trường là xác minh (verify) được ngay. Đơn xin việc chẳng cần photocopy
bằng cấp. Tên tuổi nhà trường có khi cũng không quan trọng. Tốt nghiệp bác sỹ ở
Harvard hay một trường “tỉnh lẻ” cũng giống nhau vì kỳ thi lấy bằng hành nghề
(Medical Board Exam) được tổ chức ở cấp quốc gia. Sinh viên các trường khác
nhau trên toàn quốc được tập trung lại tại nhiều trung tâm để thi thực hành
trên bệnh nhân trước một ban giám khảo không quen biết (nghiêm túc giống như
cách thi Tú Tài ở Miền Nam trước 1975), nên giá trị của bằng MD đều như nhau.
Cái họ quan tâm là trong thực tế, năng lực và kiến thức của anh có tương xứng
với bằng cấp và vị trí của anh trong xã hội hay không.
Ở Việt Nam thì bằng cấp và thành tích là
thước đo và quyết định địa vị cũng như thu nhập. Cha mẹ ép con cái học cố sống
cố chết để vào trường chuyên lớp chọn rồi vào đại học… Học xong đại học thì
phải cố bơi cho được cái thạc sĩ. Tất cả không phải vì kiến thức mà chỉ vì chỗ
đứng trong xã hội. Kết quả là học được gì không quan trọng, có sử dụng được
không cũng không quan trọng, thậm chí bằng giả cũng chả sao… Cái quan trọng
nhất là kiếm sao cho được nhiều tiền.
Ở Mỹ, mỗi lần một công trình được thi công, người ta
phải tính toán sao cho thiên nhiên ở đó bị ảnh hưởng ở mức thấp nhất, hệ cân
bằng sinh thái ít bị tổn hại nhất, môi trường sống của người và động thực vật
không bị phá hoại vì họ hiểu được một vấn đề thực tế rằng tài nguyên thiên
nhiên là những di sản vô giá bắt buộc phải bảo tồn cho thế hệ sau.
Đi du lịch Mỹ nhiều người Việt kinh ngạc nhận ra các
căn nhà xây dựng từ cả 100 năm trước vẫn bán có giá không kém gì mới xây từ vài
năm nay. Khi đi bộ trên lòng lề đường ở một số khu phố ngay cả tại những nơi
hẻo lánh có khi đọc thấy những hàng chữ khắc lõm vào mặt bê tông dưới đất:
Robert Walter Inc. 1901. Tức là công ty Robert Walter vào năm 1901 đã thi công
lòng lề đường ở tại chỗ này. Thời đó vật liệu chưa tốt bằng bây giờ đâu mà
những con người mỏng dòn như ta vẫn có thể làm nên:
Đá vẫn trơ
gan cùng tuế nguyệt. (Bà Huyện Thanh
Quan).
Người cũ đã qua đi, tiếng thơm vẫn còn lại cho đời.
Giáo sư Phạm Biểu Tâm, Viện trưởng trường Đại Học Y Khoa Sàigòn trước 1975 đã
viết một bài thơ thiền:
Một trăm năm
trước ta chưa có
Một trăm năm
sau có như không
Cuộc đời sắc
sắc không không
Trăm năm còn
lại chút lòng từ bi.
Còn ở Việt Nam, miễn là kiếm được ít tiền bỏ túi,
người ta sẵn sàng xả độc ra biển, hút cát dưới sông, phá rừng xây thuỷ điện,
thậm chí san bằng cả một khu bảo tồn sinh thái độc đáo để xây resort, gắn cáp
treo bất chấp hậu quả về sau.
Ở Mỹ, người dân quan tâm đến bầu cử, đến chính trị vì
họ biết họ có quyền công dân cũng như mọi quyết định chính trị của họ đều ảnh
hưởng trực tiếp đến phẩm chất cuộc sống của gia đình họ.
Ở Việt Nam, người dân chỉ lo kiếm tiền vun
đắp cho bản thân được ngày nào hay ngày nấy. Họ thờ ơ dửng dưng với những bất
công tiêu cực của xã hội miễn sao những điều đó không xảy ra với họ là được.
Tham nhũng tràn lan, nợ công tăng vọt, doanh nghiệp quốc doanh thất thoát nghìn
tỉ… đối với họ đều không phải là vấn đề đáng bận tâm nếu ngày mai vẫn còn bia
để dô dô..
Ở Mỹ người dân thể hiện lòng yêu nước bằng cách gắn
lợi ích cá nhân với lợi ích cộng đồng và sự cường thịnh của quốc gia. Họ không
làm những điều có lợi cho bản thân nhưng đi ngược lợi ích cộng đồng.
Ở Việt Nam, người ta thể hiện lòng yêu nước bằng cách
ngồi tự hào khoe khoang bề dày lịch sử dân tộc với những chiến công của tổ
tiên, hoặc lên cơn mê sảng vì một giải bóng đá khu vực hoặc lên mạng không tiếc
lời thoá mạ một thằng Tây nào đó dám cả gan nói xấu Việt Nam. Còn lại họ thản
nhiên dùng đủ mánh khoé xấu xa để giết đồng bào mình và trục lợi từ việc đó từ việc
rải đinh ra đường cho tới việc bơm hoá chất độc hại vào thực phẩm.
Ở Mỹ, người dân cân bằng cuộc sống bằng niềm tin tôn
giáo. Họ đến Nhà Thờ để tìm sự yên bình trong tâm trí và sinh hoạt cộng đồng
giúp đỡ nhau.
Ở Việt Nam, người ta đi lễ chùa, đền, miếu cầu tiền
bạc, cầu trúng số, cầu thi đậu, cầu chức quyền… như thể thánh thần sẽ vì những
thứ hương hoa xôi thịt rẻ tiền mà thoả mãn lòng tham không đáy của đám người
trần mắt thịt.
Ở Mỹ, những dịp cưới hỏi hay ma chay, giỗ chạp là
những sự kiện riêng tư. Họ tổ chức đơn giản, trang trọng và chỉ mời những người
thực sự có ý nghĩa với họ.
Ở Việt Nam, ma chay hiếu hỉ cưới xin là
những dịp tốt để làm rùm beng tốn kém vừa để chứng tỏ với thiên hạ vừa để kiếm
tiền mừng.
Ở Mỹ, người ta dạy trẻ con cách tự lập, cách ứng xử
giao tiếp, cách bảo vệ bản thân không bị xâm phạm, cách thoát hiểm… những kỹ
năng thực tế con người cằn để tồn tại và phát triển trong xã hội.
Ở Việt Nam, người ta nhồi vào đầu bọn trẻ
một mớ kiến thức cao siêu nhưng vô dụng với đích đến là những bằng cấp.
Ở Mỹ, người ta đánh giá trí thông minh và năng lực
của con người qua sự sáng tạo, phát minh và đóng góp cho xã hội. Anh là ai
không quan trọng, lý lịch thân nhân ba bốn đời của anh không là gì cả, miễn sao
anh có đóng góp cho xã hội thì anh sẽ được sự công nhận và tưởng thưởng xứng
đáng.
Ở Việt Nam, năng lực của con người được
đánh giá qua, gốc gác, sự khôn lỏi ma lanh và khả năng dùng thủ đoạn để thăng
tiến. Đóng góp cống hiến là chuyện hết sức xa vời.
Lối sống thực tế và lối sống thực dụng không hề giống
nhau mặc dù chúng dễ gây ra nhầm lẫn. Lối sống thực tế mang đến những sự phồn
vinh vững mạnh và lâu dài vì nó được xây dựng trên nền tảng vững chắc của những
giá trị thực.
Ngược lại, lối sống thực dụng triệt tiêu và đảo lộn
những giá trị thực tiễn để tạo ra cái lợi nhỏ trước mắt để lại những tác hại
khôn lường. Chọn lối sống thực dụng, chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất đắt
cho lựa chọn thiếu sáng suốt này.
NGUYỄN ĐẮC PHÚC
(Nguồn: Ephata 770)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét