Một người trong các kinh sư đặt
ra một câu hỏi giáo lý rất hay ‘Giới răn nào trọng nhất?’ và Chúa Giêsu đã đưa
ra một đáp án vừa chính xác vừa ngắn gọn: “Giới răn trọng nhất là hãy mến Chúa
hết lòng và yêu tha nhân như chính mình”.Giáo lý Chúa dạy quá rõ ràng, không ai
còn bàn cãi làm gì, nhưng vấn đề khó là đem ra thực hành.
Tôi được mời ăn tiệc mừng ‘rửa
tội’, có người nêu lên một vấn nạn: “Tại sao không để cháu đủ 18 tuổi và tự
quyết định về vấn đề đức tin”. Có lẽ chủ ý của người có đạo nầy chỉ là nói cho
vui, nhưng đây là một quan niệm của người ngoại giáo. Trong quyển sách ‘Tây
Dương Giatô bí lục’ có mô tả việc trẻ em được đưa đến nhà thờ để các ‘cố đạo’
làm nghi thức bùa yểm, bôi trét những thứ ‘gì đó’ để làm cho tâm trí bị u mê
đần độn, việc làm mờ ám và mang tính dị đoan nầy còn được tái diễn nhiều lần
trong suốt cuộc đời của họ đã kìm giữ họ trong sự ngu muội tâm trí… họ trở nên
thụ động cho bọn tay sai đế quốc và là nô lệ cho chủ nghĩa ‘giáo sĩ trị’. Để
trả lời cho câu nói đùa trên, tôi chỉ trích lại câu trả lời của một vị mục tử: “Vấn
đề rửa tội cho trẻ em không phải là tước mất tự do của con cái, vì khi con trẻ
còn nhỏ thì không thể tự quyết nhiều thứ như: học trường nào và chữa bệnh ở đâu…
Nhiệm vụ của cha mẹ là nuôi dưỡng, bảo vệ, dạy dỗ chúng những điều gì tốt cho
chúng và tránh những điều nguy hại. Nếu cha mẹ nhận biết rằng Thiên Chúa là
Chúa duy nhất và đức tin còn quý hơn một kho tàng thì tại sao còn chần chừ mà
không cho con mình gia nhập Hội Thánh?”
Nói đến tự do, chúng ta liên tưởng
đến câu nói thời danh của Thánh Augustinô: Khi dựng nên con, Chúa không cần hỏi
ý con; nhưng để cứu chuộc con, Chúa cần sự cộng tác của con. Sự cộng tác ở đây
là nói đến sự tự do quyết định làm lành lánh dữ. Khi nói về mầu nhiệm Chúa quan
phòng, có một vấn nạn được nêu lên: “Chúa biết một người sẽ làm điều dữ, Chúa
biết ông Giuđa sẽ phản bội, tại sao lại còn dựng nên họ và tại sao lại không
ngăn cản? – Vì tôn trọng tự do của con người. Thử nhìn lại lịch sử dân Do Thái,
chúng ta nhận ra rằng: Thiên Chúa tôn trọng tự do con người, nghĩa là họ tự do
quyết định thờ Chúa hay bỏ Chúa; tuy nhiên Chúa vẫn không bỏ mặc họ phát triển
như một cây hoang mà Chúa dạy dỗ họ, dìu dắt họ và cả trừng phạt họ… để dẫn họ
về đường lành. Trở lại vấn đề con cái và đức tin cũng vậy: chúng ta có nhiệm vụ
nói với con cái về ‘đường lành, về việc thờ phượng Chúa và bước đi trong lề
luật Chúa’ như một sự thiện vĩ đại nhất trên trần gian nầy, là tiêu chuẩn chính
để đánh giá sự thành công và hạnh phúc của một đời người.
Yêu mến Chúa và giữ luật Chúa là
hai mặt của một đồng tiền. Trong CƯ, dân Do Thái đã được Thiên Chúa ban lề luật
và ký kết giao ước tại núi Sinai: Dân Israel tôn thờ Một Chúa Duy Nhất và
Chúa sẽ bảo vệ dân. Đây là hai vế của một giao ước. Thiên Chúa chưa bao giờ
thất hứa nhưng dân Israel
đã nhiều lần bội phản khi họ chạy theo các thần ngoại bang và Thiên Chúa đã
kiên nhẫn với họ như người chồng phải chịu đựng một người vợ lăng loàn. Có một
chuyện đáng nhắc lại ở đây: Dân Do Thái có hòm bia giao ước như một bảo chứng
rằng Thiên Chúa hiện diện giữa họ, một ngày kia họ giao chiến với dân ngoại, họ
cứ tưởng như mọi lần rằng Chúa sẽ bảo vệ họ và ra tay tiêu diệt quân thù, nhưng
lần nầy thì Chúa đã bỏ rơi họ, vì họ đã sống như dân ngoại: cả việc thờ ngẫu
tượng và bất tuân lề luật. Dân Do Thái bị quân địch đánh cho tơi bời và Hòm
Giao Ước cũng bị mất. Dấu ấn của bí tích rửa tội làm cho ta trở thành con cái
Chúa, nhưng đó không phải là ‘thẻ’ để vào nước trời, coi chừng có kẻ phải nghe
lời chúc dữ: “Ta không biết các ngươi là ai!”, vì Chúa Giêsu đã nói rõ ràng: ‘ai
yêu mến Thầy thì tuân giữ Lời Thầy’.
Yêu mến Chúa và yêu tha nhân cũng
là hai mặt của một đồng tiền. Tôi không rành về tiền, nhưng tôi cũng mạn phép
nói về nó một chút. Trên mỗi mặt của một đồng tiền có những họa tiết trang trí
và những họa tiết ấn tín (phân biệt tiền giả hay tiền thật). Có lẽ đồng tiền
kẽm chỉ có họa tiết trang trí, không sợ bị giả vì nó là đồng tiền nhỏ, nhưng
nếu một mặt bị mài nhẵn hết họa tiết thì nó cũng trở thành đồng tiền mất giá
trị. Còn nếu một mặt của đồng tiền giấy bị tẩy trắng hay bôi đen thì đồng tiền
nầy cũng trở nên vô dụng. Đây là một hình ảnh minh họa lời nói của Thánh Gioan
Tông Đồ: “Nếu ai nói mình yêu Chúa mà lại ghét anh em mình, thì nó là kẻ nói
dối” .
Có những người chủ trương xây dựng một thiên
đàng ở trần gian này chỉ nhờ vào lý trí và ý chí của con người: Luật pháp
nghiêm minh bảo đảm sự bình đẳng mọi người, sự thịnh vượng sẽ đảm bảo không còn
người nghèo và cung cấp mọi nhu cầu như an sinh giáo dục và y tế, lý trí sẽ hướng dẫn ‘mình vì mọi người và mọi
người vì mình, sẽ không còn cảnh người bóc lột người… Tự trong bản thân mỗi
người, ai trong chúng ta cũng nhận ra rằng lòng ích kỷ tham lam của con người
sẽ tiêu diệt mơ ước ‘một thiên đàng hạ giới’. Chỉ có Chúa Giêsu là Đường đã dạy
ta hai giới răn trọng nhất là mến Chúa và yêu người và cũng chỉ có Ngài là Đấng
Cứu Độ luôn ban ơn Thánh giúp ta tiến bước trên con đường nên thánh, hướng về
thành đô Giêrusalem trên trời… Tự sức mình, tôi và bạn chẳng làm nên công trạng
nào đáng kể.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét