Trong năm 2014, Đức Phanxicô có
bài nói chuyện liệt kê 14 căn bệnh của giáo triều Roma rất nổi tiếng. Ngài còn
nói thêm: Đó cũng là những căn bệnh và cám dỗ của mọi Kitô hữu. Tôi muốn nói
một chút về căn bệnh có lẽ là phổ biến nhất của người giáo dân là việc lên án
anh em và bàn chuyện bề trên.
Nếu bạn chỉ tay vào người khác
thì 3 ngón còn lại chỉ thẳng vào bạn. Nếu bạn không kiêu ngạo thì không khó
chịu vì sự kiêu ngạo của người khác. Bạn bực mình vì không chừa được một thói xấu
nào đó, nên khi thấy người khác cũng giống bạn thì bạn mạnh mẽ lên án họ, để
che lấp đi cái xấu của mình. Nếu bạn không ích kỷ thì không khó chịu vì sự ích
kỷ của người khác. Nếu bạn thường chê cha xứ giảng không hay hoặc nói không
đúng thì bạn đang ghen tị với ngài vể sự kính trọng và bạn muốn khoe tài nghệ
của bạn, muốn chứng tỏ mình cũng là một ‘nhân vật, someone’ ). Tật nói xấu và
lên án người khác là tấm gương phản chiếu của chính nội tâm bạn, tựa như trò
chơi xấu đã bị lật tẩy vậy.
Khi bạn nói xấu ai, bạn tự dựng
nên một bức tường ngăn cách giữa 2 người. Càng nói xấu người khác, bạn càng
thấy cô đơn. Người nói xấu người khác là tự
làm mất giá trị và nhân cách của chính mình, và người hay nịnh hót kẻ có mặt,
thì cũng hay chê bai khi vắng mặt người.
Lời Chúa nói: “Đừng lên án để
khỏi bị lên án. Các ngươi đong bằng đấu nào thì sẽ bị đong lại bằng đấu ấy”.
Tôi nhớ lại một vài câu chuyện: Lúc
đương thời Đức cha Giuse Trịnh Chính Trực không khoe mình và cũng chẳng nặng
lời kết án ai, đúng là bậc vĩ nhân; vua Đavit lúc bị con mình là Absalon truy
đuổi, có một thường dân xỉ vả nhà vua thậm tệ, các cận vệ xin vua cho giết
quách đứa lộng ngôn đó, nhưng nhà vua bảo: “Chính Chúa sai nó nói những lời
đó”. Nhà vua nuốt nỗi nhục vào lòng như cơ hội đền tội. Cha Phaolô Nguyễn Công Minh vẫn thường nói: sắc đẹp thì mau qua, danh vọng thì hão huyền. Bởi vậy bạn đừng chao đảo khi bị người đời chê bai, vì đây là cơ hội tốt để nghiệm ra sự phù phiếm của trần gian và học cậy dựa vào Chúa là Đấng muôn đời thủy chung.
Biết bao nhiêu vị thánh, lúc
đương thời, đã phải chịu tiếng oan rất xấu xa và thậm chí là bị giam lỏng. Các
vị đó không đánh mất sự bình an, đã vui lòng chấp nhận tiếng xấu như cơ hội
thanh luyện bản thân và chìm sâu trong cầu nguyện. Đan cử là Thánh Vianey và
Thánh Pio được in 5 dấu. Thánh Vianey bị các linh mục viết đơn tố cáo lên bề
trên về sự kém cỏi thần học mà dám giải tội cho đủ hạng người, còn cha Thánh Piô
thì đã nhiều lần bị bề trên cấm tiếp xúc với giáo dân. Chính Chúa Giêsu, dầu là
Con Thiên Chúa, còn bị vu cáo là quỷ ám và lộng ngôn đáng ‘đóng đinh vào thập
giá’. Thế thì bạn và tôi là ai mà đáng cho người đời kính trọng!
Ấy vậy mà ta thường khó chịu và
mất an bình khi bị ai đó chê, chửi và coi thường; ta thường nóng nảy phát biểu
những lời thiếu khôn ngoan, vì lúc đó cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu. Đó
là vì tự ái của ta còn quá lớn và ta chưa học bài học khiêm nhường và hiền từ
của Chúa Giêsu: Dầu là Con Thiên Chúa, Ngài đã bỏ cõi trời, mặc phận hèn nhân
loại như chúng ta mọi đàng, Ngài sống nghèo và vô danh, Ngài đã chết cô đơn và
đớn đau như một tên tội phạm… vì tội nhân loại. Khi bị nói xấu, hãy sống thế
nào để không ai tin vào lời nói xấu đó.
Xin Chúa đừng để chúng con sa
chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ. Xin cho chúng con vui lòng
chịu mọi sự sỉ nhục vì lòng yêu Chúa và như một cơ hội học đức khiêm nhường là
nền tảng các nhân đức, vì như Đức Phanxicô nói: ‘người ta không thể học được
đức khiêm nhường nếu không bị sỉ nhục’. Hãy luôn cầu nguyện với Chúa Thánh Thần
để Ngài giúp bạn biết gìn giữ miệng lưỡi: không nóng giận, không khoe khoang và
không nói xấu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét