Nhà văn Matthew Kelly
viết năm 2002
Bạn hãy tưởng tượng: Bạn
đang lái xe về nhà vào thứ hai tuần tới sau một ngày dài làm việc. Bạn bật
radio lên và bạn nghe một bản báo cáo ngắn gọn về một ngôi làng nhỏ ở Ấn Độ nơi
một số người đột nhiên qua đời cách kỳ lạ do một bệnh hô hấp chưa từng thấy
trước đây. Đó không phải là cúm, nhưng bốn người đã chết, vì vậy Trung tâm kiểm
soát dịch bệnh đang cử một số bác sĩ đến Ấn Độ để điều tra.
Bạn không nghĩ quá nhiều về điều đó - người chết mỗi ngày mà - nhưng vào Chúa
nhật tuần sau, trên đường đi từ nhà thờ về, bạn nghe một báo cáo khác trên
radio, số người chết do dịch bệnh không còn là bốn người, mà là ba mươi ngàn
người ở một ngôi làng của Ấn Độ. Toàn bộ ngôi làng đã bị xóa sổ và các chuyên
gia xác nhận bệnh hô hấp này là một chủng loại chưa từng thấy trước đây.
Vào thời điểm bạn thức dậy vào sáng thứ Hai tuần tiếp theo, tin tức về dịch
bệnh đã trở thành tin quan trọng. Bệnh dịch đang lan rộng. Không chỉ Ấn Độ bị
ảnh hưởng, bây giờ nó đã lan sang
Khi đó, Tổng thống Pháp đưa ra một thông báo gây chấn động châu Âu: Ông đóng
cửa biên giới Pháp. Không ai có thể vào nước này, và đó là lý do tại sao đêm đó
trước khi đi ngủ, bạn xem một chút tin tức trên Kênh CNN. Bạn há hốc miệng khi
nghe những lời của một người phụ nữ đang khóc được dịch sang tiếng Anh từ một
chương trình tin tức của Pháp: Có một người đàn ông nằm trong bệnh viện ở
Cơn hốt hoảng bùng nổ! Những điều mà người ta có thể nói cho bạn biết là sau
khi nhiễm bệnh, bạn chỉ nhận biết nó sau một tuần, sau đó bạn có bốn ngày chiến
đấu với các triệu chứng lạ thường của bệnh, và rồi bạn chết.
Người Anh đóng cửa biên giới, nhưng đã quá muộn. Bệnh bùng phát ở Southampton,
Liverpool và
Trong vòng bốn ngày, nước Mỹ rơi vào một nỗi sợ hãi không thể tin được. Mọi
người đang tự hỏi, nếu nó đến đất nước này thì sao? Sau đó vào tối thứ ba, bạn
đang ở nhà thờ để học Kinh Thánh, thì ai đó chạy vào từ bãi đậu xe và hét lên,
"Bật radio!". Và trong khi mọi người nghe một chiếc radio nhỏ, thông
báo được đưa ra: Hai người phụ nữ đang nằm trong bệnh viện ở thành phố
Trong vài giờ bệnh dịch đã bao trùm cả nước. Mọi người đang làm việc suốt ngày
đêm, cố gắng tìm thuốc giải độc, nhưng không có gì hiệu quả. Bệnh bùng phát ở
Rồi đột nhiên tin tức xuất hiện: Bí ẩn của dịch bệnh đã được giải mã. Một
phương pháp chữa bệnh dịch đã được tìm thấy. Một loại vắc-xin có thể được tạo
ra để cứu mọi người. Nhưng vắc-xin đó cần máu của một người chưa từng bị bệnh,
máu của một người tinh sạch. Vì vậy, bạn và tôi cùng mọi người được yêu cầu đi
làm một điều duy nhất, đó là đến bệnh viện gần nhất và xét nghiệm máu. Khi nghe
thấy tiếng còi báo động trong khu phố của mình, mọi người sẽ đến bệnh viện một cách
nhanh chóng, lặng lẽ và an toàn.
Chắc chắn, đến lúc bạn và gia đình đến bệnh viện thì đã vào tối muộn hôm thứ
Sáu. Có rất nhiều người và các bác sĩ và y tá liên tục lấy máu và dán nhãn lên
đó. Cuối cùng, đến lượt bạn. Bạn đi trước, sau đó vợ và con bạn theo sau. Sau
khi một bác sĩ lấy máu của bạn, họ nói với bạn: "Vui lòng đợi ở bãi đậu xe
để được gọi tên nhận kết quả." Bạn đứng với gia đình cùng hàng xóm xung
quanh trong sự sợ hãi, trông ngóng, và tự hỏi thầm: “Chuyện gì đang xảy ra ở
đây vậy? Đây có phải là ngày tận thế? Làm thế nào điều này có thể xảy ra được?”
Không ai được gọi tên, các bác vẫn cứ lấy máu từng người. Nhưng rồi đột nhiên
một thanh niên chạy ra khỏi bệnh viện, la hét. Anh ta hét một cái tên của ai đó
và vẫy vẫy một tập hồ sơ. Bạn không nghe thấy anh ấy nói lúc đầu. Có người hỏi
"Anh ấy nói gì?". Chàng trai hét lên tên đó một lần nữa trong lúc anh
ta và một đội ngũ nhân viên y tế chạy về phía bạn, nhưng một lần nữa bạn không
thể nghe anh ta nói. Nhưng sau đó, con trai của bạn kéo mạnh áo khoác của bạn
và nói, “Cha ơi, đó là con. Họ đang gọi tên con” Trước khi bạn biết điều đó, họ
đã tóm lấy cậu bé. Bạn vừa nói vừa chạy theo họ: "Đợi một chút. Chờ đã! Đó
là con trai tôi."
Họ trả lời: "Không sao đâu, chúng tôi nghĩ rằng cậu bé có nhóm máu phù
hợp. Chúng tôi chỉ cần kiểm tra thêm một lần nữa để chắc chắn rằng nó không mắc
bệnh."
Năm phút sau có kết quả, các bác sĩ và y tá mừng phát khóc và ôm chầm lấy nhau;
một số thậm chí còn cười lớn tiếng. Đây là lần đầu tiên bạn thấy một người cười
trong suốt một tuần qua. Một bác sĩ già đến gặp bạn và vợ của bạn và nói:
"Cảm ơn. Máu của con trai bạn rất hoàn hảo. Nó sạch sẽ, tinh khiết, nó
không mắc bệnh và chúng tôi có thể sử dụng nó để tạo ra vắc-xin."
Khi tin tức bắt đầu lan truyền khắp bãi đậu xe, mọi người la hét, cười có, khóc
có, có người dâng lời cầu nguyện để tạ ơn. Trong khi đó, vị bác sĩ kéo vợ chồng
bạn ra mà nói, "Tôi cần nói chuyện với bạn. Vì cậu bé là trẻ vị thành
niên, nên chúng tôi... chúng tôi cần bạn ký một mẫu đơn đồng ý."
Bác sĩ đưa mẫu đơn ra và bạn nhanh chóng sửa soạn ký tên, nhưng đột nhiên bạn
dừng lại vì thấy điều gì đó không ổn. Ô trống ghi lượng máu để lấy vẫn còn để
trống”
Và bạn hỏi: “các ông cần bao nhiêu máu của con tôi?”. Nụ cười của vị bác sĩ già
từ từ tan biến. Một cách lúng túng, vị bác sĩ trả lời: “Chúng tôi không biết
người có máu sạch lại là một đứa trẻ. Chúng tôi không chuẩn bị cho trường hợp
này.”
Bạn hỏi vị bác sĩ một lần nữa, "Các ông cần bao nhiêu máu?” Vị bác sĩ già
nhìn đi chỗ khác và nói một cách tiếc nuối: "Chúng tôi sẽ cần tất cả lượng
máu của cậu bé!"
"Nhưng, tôi không hiểu. Ý ông là gì? Ông cần tất cả máu của nó sao? Nó là
con trai duy nhất của tôi!"
Vị bác sĩ nắm vào vai bạn, kéo bạn lại gần, nhìn thẳng vào mắt bạn và nói,
"Chúng tôi đang nói về vấn đề tồn vong của cả thế giới. Anh có hiểu không?
Cả thế giới. Xin vui lòng, ký vào mẫu đơn. Chúng tôi cần gấp lắm!"
Bạn nài nỉ: "Nhưng sao các ông không cho ai đó truyền máu cho con tôi?”
"Nếu chúng tôi có máu sạch, chúng tôi sẽ làm, nhưng chúng tôi không thể
có. Xin làm ơn ký vào mẫu này?"
Trong sự im lặng tê buốt, bạn ký vào mẫu đơn vì bạn biết đó là điều duy nhất
bạn phải làm. Sau đó, bác sĩ nói với bạn: "Anh có muốn gặp mặt con trai
lần cuối, trước khi chúng tôi bắt đầu lấy máu không?"
Bạn đi vào phòng bệnh viện nơi con trai bạn đang ngồi trên bàn và nó nói: "Cha
ơi? Mẹ ơi? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bạn có thể nói với con trai bạn
rằng bạn yêu nó không? Và khi các bác sĩ và y tá quay lại và nói với bạn:
"Tôi xin lỗi, chúng tôi phải bắt đầu ngay bây giờ; mọi người trên khắp thế
giới đang chết dần", bạn có thể đi ra ngoài không? Bạn có thể đi ra ngoài
trong khi con trai bạn đang khóc với bạn: “Cha? Mẹ? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cha mẹ đang đi đâu vậy? Tại sao cha mẹ lại bỏ đi? Tại sao cha mẹ lại bỏ rơi
con?"
Tuần sau, họ tổ chức một buổi lễ để tôn vinh con trai của bạn vì sự đóng góp
phi thường của cậu bé cho nhân loại, nhưng trong buổi lễ, một số người ngủ gục,
những người khác thậm chí không thèm đến vì họ có những điều tốt hơn để làm, và
một số người có nụ cười tự phụ và giả vờ quan tâm, trong khi những người khác
ngồi xung quanh và nói, "Điều này thật nhàm chán!". Chẳng lẽ, bạn
không muốn đứng thẳng dậy và nói: "Xin lỗi! Tôi không chắc bạn có biết hay
không, nhưng cuộc sống tuyệt vời mà bạn có, con trai tôi đã chết để bạn có thể
có được cuộc sống đó. Con trai tôi đã chết để bạn được sống. Cậu bé đã chết vì
bạn. Điều đó có ý nghĩa gì với bạn không?"
Có lẽ đó cũng là những gì Thiên Chúa Cha muốn nói với mỗi người chúng ta.
“Lạy Thiên Chúa là Cha Yêu
Thương, nhìn điều đó từ góc nhìn của Cha, chúng con thấy lòng mình đau xót. Có
lẽ bây giờ chúng con có thể bắt đầu hiểu được tình yêu tuyệt vời mà Cha dành
cho chúng con.”
Matthew Kelly
Văn
Việt chuyển ngữ từ catholiceducation.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét