Buổi
trưa, tại sân ga của một thành phố lớn, một người phụ nữ tầm ngoài 30 tuổi đang
mướt mồ hôi để vác lên vai túi hành lý lỉnh kỉnh của mình. Trên khuôn mặt của
người phụ nữ ấy hằn lên sự vất vả, cực nhọc của một người lao động từ xa đến
tỉnh này. Chị đang đưa ánh mắt dường như vô vọng của mình khắp sân ga như để
tìm kiếm một thứ gì đấy nhưng sau đấy lại tỏ vẻ thất vọng. Trông chị rất đáng
thương.
Trên sân ga, người
qua lại tấp nập. Ai đi qua người phụ nữ ấy đều ném về phía chị những cái nhìn ái
ngại và thương cảm. Không ai có ý định dừng lại để giúp đỡ chị. Đặc biệt là
những người ăn mặc sang trọng, họ đều đi qua chị với tốc độ rất nhanh, dường
như là họ nghĩ nếu đi chậm lại thì chắc chắn người đàn bà đó cũng kéo họ lại để
lạy lục, nhờ vả việc gì đó.
- Anh để ý đấy nhé, không
biết chừng chị ta sẽ nài nỉ xin tiền hoặc sẽ hồ hởi kết bạn với mình để bị chị
ta tra tấn trên suốt chuyến đi bằng những câu chuyện vừa dài vừa vô duyên, hoặc
như chị ta sẽ mượn mình chiếc khăn mùi xoa để lau mồ hôi mà lau xong thì mình
không dám xin lại hay như mượn bình nước uống rồi tu ừng ực thì vài ngụm đã hết
veo. Đúng là người nhà quê” – Một người phụ nữ ăn mặc trông có vẻ sang trọng bĩu
môi nói với người đàn ông cũng có vẻ sang trọng bên cạnh mình.
- Xin chào… xin…
Quả nhiên người phụ
nữ tiến lại gần đám đông đang đứng đợi tàu. Nhưng dường như không đợi chị nói
hết câu, mọi người đều xua tay và lắc đầu và nhanh chóng lảng ra chỗ khác. Không
nản chí, người phụ nữ này lại men theo các cánh cửa sổ của các toa tàu rồi nhảy
hẳn lên các toa chưa đến giờ xuất phát. Đi đến toa nào chị cũng mang một khuôn
mặt như muốn cầu cứu, trông thật đáng thương và câu duy nhất thốt ra từ miệng
người phụ nữ đáng thương này là: “Xin mọi người giúp đỡ cho tôi”.
Những người ngồi trên
tàu tỏ ra rất khó chịu với người phụ nữ này. Có người thì xua tay ra hiệu xua
đuổi, có người vừa thấy bóng dáng chị ở đầu toa vội lấy tờ báo che mặt giả vở
ngủ. Trên khuôn mặt của người đàn bà ấy lộ rõ vẻ thất vọng, chán nản. “Mình đâu
phải là thằng ăn trộm mà sao mọi người lại xử sự như thế nhỉ ?” – Người phụ nữ
xót xa nghĩ.
Chị ta lại đi qua các
toa tàu nhưng không ai muốn nghe chị trình bày hoàn cảnh của mình. Đúng lúc đó,
chị nhìn thấy một chàng trai có dáng vẻ rất thư sinh đang ngồi đọc báo. Chàng
trai đang đọc báo rất chăm chú và dường như cậu ta không để ý đến mọi thứ xung
quanh. Nhẹ nhàng đi về phía chàng thanh niên, người phụ nữ cất tiếng nói.
- Xin lỗi cậu, cậu có
thể giúp đỡ tôi được không ?
Chàng trai bỏ tờ báo
xuống, nhìn quanh một lúc rồi nhìn người phụ nữ nông thôn nọ:
- Xin lỗi, chị đang
hỏi tôi ạ ?
Người phụ nữ gật đầu.
- Xin anh giúp đỡ tôi
với, tôi lên thành phố để tìm người bà con, nhưng tìm không ra, tiền bạc lại bị
kẻ gian móc hết rồi. Muốn về quê nhưng không biết làm thế nào, cậu có thể mua
giúp một tấm vé để tôi về quê không ?
Sau khi nghe xong
người phụ nữ đáng thương nói xong, nét mặt chàng thanh niên trông rất lưỡng lự.
Dường như anh ta vừa muốn giúp, vừa lại không muốn giúp người đàn bà đáng
thương đó. Sau một thời gian im lặng, chàng trai bèn đưa tay vào túi quần của
mình, khó khăn lắm mới móc ra được một đống tiền lẻ, ngại ngùng đưa cho người
phụ nữ.
- Chị cầm lấy đi. Tôi…
tôi chỉ còn có chừng này, không biết đủ hay không. Tôi cũng vừa mua vé để về
quê nên không còn nhiều. Tôi lên thành phố này để kiếm việc, hy vọng tìm được
một công việc kiếm được kha khá, nhưng khi lên thành phố, với tấm bằng trung
cấp trong tay thì tôi không thể tìm ra được một việc gì để làm. Chị cầm tạm vậy.
Người phụ nữ rưng
rưng cầm lấy những đồng tiền lẻ của chàng trai, khó khăn lắm chị mới thốt lên
được hai tiếng “Cám ơn”.
Vừa quay gót đi về
phía cuối toa thì chị nghe tiếng gọi với theo của chàng thanh niên nọ. Cậu ta
hớt hải đi về phía chị và nói:
- Như thế này vậy, chị
cùng quê với em, hay chị lấy tấm vé của em đi vậy.
- Thế còn cậu thì sao
? Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
- Số tiền em vừa đưa
cho chị có thể mua đủ tấm vé xuống ga thứ ba xuất phát từ ga này, như vậy cách
nhà em cũng không xa lắm, em có thể đi bộ mà. Chị cứ cầm lấy vé đi, em là con
trai, thế nào mà chẳng được. Còn phụ nữ như chị thì không thể đi bộ về nhà
trong đêm tối được. Thôi, chúc chị thuận buồm xuôi gió. Nào, đưa cho em đống
tiền lẻ nào !
Nói
xong, không kịp để người phụ nữ phản ứng gì, chàng trai vội cầm lại số tiền lẻ
trong tay người phụ nữ và đưa lại cho chị tấm vé của mình. Sau đấy anh vội vàng
đi ra khỏi tàu và đến quầy bán vé.
Rất nhanh sau đó, chàng
thanh niên lại lên tàu. Người phụ nữ tiến lại gần phía chàng trai và cất tiếng
hỏi:
- Sao cậu lại làm như
thế, cậu không hối hận à ?
Chàng trai lắc đầu:
- Không, chị ạ.
Trong ánh mắt của
người phụ nữ đáng thương nọ ánh lên một niềm vui khôn xiết. Chị cầm tay chàng
trai và nói:
- Anh bạn trẻ, xuống
đây với tôi một lát.
Người phụ nữ kéo
chàng trai ra khỏi nhà ga, vẫy một chiếc taxi, tự động mở cửa xe và quay lại
nhìn chàng trai:
- Cậu lên xe đi. Hôm
nay cậu chính thức là nhân viên của tôi.
Hoá ra, người phụ nữ
này là con gái của một ông chủ tập đoàn sản xuất đồ chơi nổi tiếng. Để đi tìm
một người trợ lý đáng để tin cậy, chị đã phải hoá trang và đứng ở sân ga suốt 3
ngày qua.
Chị nói rằng: “Các
bạn cho rằng tôi thật ngốc nghếch khi phải làm khổ mình như thế, nhưng thật ra
nó thật sự xứng đáng. Khi đứng ở sân ga trong 3 ngày đó, tôi mới nhận ra rằng:
Tìm được một người thực sự tốt trong cuộc sống xô bồ này quả là khó.
Có thể, chàng thanh
niên đó không có trình độ, hiểu biết nhiều như những người tốt nghiệp đại học
hoặc cao hơn nữa. Nhưng điều đáng quý nhất và đáng
trân trọng nhất là cậu ấy có cái ‘tâm’. Có cái ‘tâm’ trong cuộc sống thì mới có
cái ‘tâm’ trong công việc được. Đấy là thứ mà công ty tôi cần”.
Các bạn
thấy đấy, một tấm vé để đổi lấy cả một sự nghiệp sáng lạn. Có thể nhiều người
nghĩ đây chỉ là việc ngẫu nhiên, nhưng thực ra trong sự ngẫu nhiên đó lại có
tính tất yếu của nó. Rất nhiều người đã có mặt ở trên sân ga, nhưng chỉ có
chàng trai đó mới nhận được niềm hạnh phúc bất ngờ như vậy. Không phải ngẫu
nhiên mà anh ta có được một cơ hội tốt đẹp đến như thế mà điều quan trọng là
anh đã biết chia sẻ chữ “tâm” của mình cho mọi người xung quanh.
Đây là một câu chuyện
hoàn toàn có thật mà tôi đã nghe được từ giám đốc của tôi. ( nguồn: saigonecho.
com ).
Đọc câu chuyện trên nghe vọng lại lời thơ của thi hào
Nguyễn Du: “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ
tài”. Trong trường đời, trái tim lại quan trọng hơn cái đầu. Sống ở đời và
giao tiếp với người đời, "được việc" mà thôi chưa đủ, còn phải
"được người" nữa. Nền văn minh mang lại hạnh phúc cho con người không
phải là văn minh của khoa học kỹ thuật mà là văn minh của tình thương.
Tâm nghĩa là trái tim, biểu tượng của tình yêu. Chữ Hán tượng hình
nên nét bút vẽ ra hình trái
tim. Có lẽ từ xa xưa, có ai đó cỡ thần y Hoa Đà, Biển Thước đã phẫu thuật cơ
thể con người, thấy tỏ tường trái tim nên mới viết, mới vẽ được bức tranh chữ đẹp như vậy.
Trong Tin Mừng Chúa Giê su đã tranh luận giữa Ðức Giêsu và nhóm biệt
phái về vấn đề sạch và dơ.
Nhóm biệt phái bám
sát mặt chữ những quy định của luật lệ về sự phân biệt cái gì sạch cái gì dơ và
về những đòi buộc phải rửa tay chân chén dĩa...
Ðức Giêsu nói đó chỉ
mới là sạch dơ bề ngoài, không quan trọng bằng sạch dơ trong tâm hồn. Luật lệ
chỉ là hình thức để diễn tả tấm lòng. Cái tâm mới quan trọng. Bởi vì dơ hay
sạch là do tự cõi lòng. Nếu lòng dạ xấu xa thì cho dù hình thức bên ngoài có
đẹp đẽ mấy cũng chỉ là giả hình. Đức Giêsu cho thấy cái ô uế thực sự không đến
từ đụng chạm hay ăn uống. Cái ô uế đáng sợ nằm ngay trong cái tâm mỗi người. Nó
không từ ngoài vào, nhưng từ bên trong ra.
Đức
Giêsu kể ra 12 ý định xấu xa bắt nguồn từ cõi lòng: tà dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham
lam, độc ác xảo trá, trác táng, ganh tị, phỉ báng, kêu ngạo, ngông cuồng. Tất cả những điều
xấu xa đó đều từ bên trong xuất ra và làm cho con người ra ô uế.
Hàng ngày xem Tivi, thấy
quảng cáo rất nhiều sản phẩm: các loại xà bông mới, các loại dầu gội mới, nhiều
loại nước hoa... Tất cả đều nhằm chăm sóc cho làm da, mái tóc, cơ thể... nhưng
đều là bề ngoài. Ngày nay, người ta cũng để ý nhiều hơn đến chất lượng của
những thức ăn và thức uống... Mọi thứ phải đáp ứng đúng tiêu chuẩn thực phẩm an
toàn và bổ dưỡng. Tuy nhiên, tất cả chỉ là những thứ từ bên ngoài được đưa vào
trong cơ thể con người. Nhưng xem ra, người ta rất ít lo chăm sóc cái bề trong,
cái tâm của con người, như lương tâm, lòng nhân ái, ý thức về tội. Người ta có thể hy sinh, khổ luyện hàng tháng, hàng năm để
giữ vẻ đẹp thân xác, nhưng có mấy ai chịu hãm mình kiêng khem để tạo vẻ đẹp tâm
hồn.
Trong trường học, người
ta để ý huấn luyện cái đầu hơn là trái tim. Người ta cho rằng cái đầu mới biết
suy nghĩ. Bởi đó người ta lo đào tạo nên những đứa trẻ giỏi hơn là những đứa
trẻ tốt. Tương lai là công việc và nghề nghiệp hơn là tấm lòng. Kết quả của lối
giáo dục như thế là nền văn minh khoa học kỹ thuật ngày nay, rất hiệu quả nhưng
cũng rất lạnh lùng, ích kỷ và tàn nhẫn.
“Thế
giới tri thức đã thình lình tái khám phá ra rằng, con người là nơi chỗ của sự
xung đột. Marx đã tìm thấy sự xung đột trong xã hội, Kierkegaard tìm thấy trong
linh hồn, Heidegger tìm thấy trong con người, và những tâm lý gia tìm thấy
trong tâm trí” ( x. Bình an trong tâm hồn, trg 47, Tgm. Fulton J. Sheen ).
Đối với Đức Giêsu cái
Tâm mới là yếu tố quyết định. Từ cái Tâm tốt mới có những hành vi yêu thương
cao thượng. Từ cái Tâm xấu sẽ phát sinh ra tội lỗi thấp hèn.
Tâm nói lên nhân cách của
một con người.
Tâm xấu
xa sản sinh ra những suy nghĩ xấu, chọn lựa xấu, lời nói xấu, hành động xấu. Tâm
lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngả đảo điên. Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.
Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù. Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui. Tâm tham
lam thì cuộc sống dối trá…
Tâm
tốt lành luôn nở hoa nhân đức. Tâm nở hoa yêu thương nên không có bóng dáng hận
thù nào. Tâm nở hoa bác ái nên luôn quan tâm giúp đỡ người khác. Tâm nở hoa
phục vụ nên nhiệt thành làm việc thiện nguyện vô vị lợi. Tâm nở hoa khiêm
nhường nên luôn biết nhìn nhận sự yếu đuối của mình. Tâm nở hoa tha thứ nên
không cầm giữ bất cứ một xúc phạm nào người khác gây ra cho mình.
Tâm
nở hoa hòa bình nên chỉ biết kiến tạo sự hiệp nhất, vun trồng tình thuận hòa. Tâm
nở hoa xây dựng nên không khi nào phá đổ các công trình Chân Thiện Mỹ của những
người thành tâm thiện chí. Tâm nở hoa công chính nên can đảm khước từ những gì
đi ngược với công bình bác ái, không tham lam những của bất chính. Tâm nở hoa
chân thật nên dứt khoát loại bỏ các thứ dối trá, gian tà.
Tâm
nở hoa ánh sáng nên cố gắng bước ra khỏi bóng tối của tội lỗi, không ẩn mình
trong cám dỗ của ma quỷ, không để chúng giam hãm, nô lệ hóa mình. Tâm nở hoa cao
thượng nên biết nâng mình lên trên mọi ti tiện tầm thường, không tính toán nhỏ
nhen, không cư xử theo lối tiểu nhân. Tâm nở hoa vui mừng nên biết đem lại niềm
vui an ủi cho những kẻ buồn sầu, tủi phận, khóc than cho định mệnh nghiệt ngã, cho
tương lai đen tối, cho đường đời thử thách. Tâm nở hoa hạnh phúc nên luôn sống
bình an và chan chứa niềm vui.
Sự thánh thiện hệ tại
nơi cái tâm. Lời dạy của Đức Giêsu mời gọi chúng ta phải tu tâm dưỡng tánh để
luôn có một tâm hồn ngay thẳng, thành thật, tôn trọng công lý, yêu thương mọi
người. Khi đã có cái tâm tốt những việc làm sẽ tự nhiên đẹp lòng Chúa.
Lm. Giuse NGUYỄN HỮU AN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét