Chúa Giê su đã kết thúc bài Tin Mừng về người phú hộ (Lc
12,13-21) bằng một câu đáng cho chúng ta ghi nhớ: “Kẻ nào thu tích của cải cho
mình mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa thì thật là ngu ngốc!”. Vậy ,
làm giàu trước mặt Thiên Chúa là việc gì?
Không khó để chúng ta có thể liệt kê những việc phải làm để
làm giàu trước mặt Thiên Chúa, đó là thực hành các nhân đức như tin cậy mến,
khiêm nhường, bác ái, đọc kinh lần hạt, hy sinh hãm mình, phục vụ Giáo hội…
Nhưng thực ra, trong bài Tin Mừng, Chúa muốn nói với chúng ta một điều quan trọng
hơn: ưu tiên lo lắng cho phần rỗi linh hồn. Nhiều chỗ khác Chúa còn nói cách
khác: hãy sám hối và tin vào Tin Mừng, hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và sự công
chính của Người, hãy nên trọn lành như Cha trên trời.
Sách Giảng Viên nói với chúng ta về hai chữ ‘phù vân’: phù là
trôi nổi, vân là mây. Phù vân là nói về sự biến đổi hình dạng liên tục của những
áng mây trời. Của cải, danh vọng, đam mê, tình yêu… là những thứ phù vân chóng
qua, là những thứ ta phải bỏ lại khi lìa bỏ trần thế. Người khôn ngoan là người
biết tìm kiếm những của cải tồn tại muôn đời, những chân lý vĩnh cửu, đó là
Thiên Chúa, đó là phần rỗi cho linh hồn. Nhưng không phải bằng cách tích lũy
công đức cho bằng thực hiện lẽ hoán đổi, như lời Thánh Phao lô: “Tôi coi mọi sự
là thua thiệt, là rơm rác trước mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Ki tô, Chúa
tôi”. Đọc tiểu sử các Thánh, chúng ta thấy nhiều vị rất giàu có, đang có một cuộc
sống tốt đẹp và một tương lai sán lạn, thế nhưng họ đã bỏ tất cả để hiến cả cuộc
đời nơi những miền đất xa xôi, phục vụ những người nghèo và bệnh tật, theo lời
mời gọi của Chúa Giê su. Con đường nên thánh không ai giống ai, bạn và tôi có
thể không có được sự nhiệt tình của những vị thánh đó, nhưng đừng nản chí, hãy
cố gắng nên giống Chúa Giê su hơn và hãy khao khát Chúa đêm ngày và rồi với sự
tác động của ơn thánh cuộc sống của ta sẽ tốt hơn – đẹp lòng Chúa hơn qua từng
ngày sống.
Hãy coi chừng não trạng kể công, tự hào khi lo lắng phần rỗi
cho linh hồn, đừng nghĩ rằng với bao công đức - với bao phụng thờ, mình đáng được vào nước trời! Vì mọi sự ta có, đều là do Chúa ban, kể cả thiên đàng. Đừng tự
hào mình không như người biệt phái, không như người nọ người kia, mà chỉ nên
khiêm tốn nỗ lực bước theo Chúa Ki tô từng ngày, từng ngày, mọi sự còn lại xin
giao phó cho Chúa định liệu. Có người hỏi: “Nếu biết chắc ngày mai là ngày tận
thế, hôm nay bạn sẽ làm gì? – Đa số người trả lời: họ sẽ đi xưng tội, bồi thường,
đi làm hòa… Điều đó nói lên một não trạng rằng chúng ta muốn tìm một ‘vé vớt, một
sự hối lộ’ để vào cổng thiên đàng. Thực ra, hạnh phúc thiên đàng là việc chiêm
ngắm và kết hiệp với Thiên Chúa, hòa tan trong tình yêu Chúa; còn hỏa ngục là sự
thiêu đốt của tình yêu: mình nhận ra sự tốt lành vô biên của Thiên Chúa nhưng lại
bất lực vì không thể đến gần Ngài, vì sự khốn nạn và vô phúc của mình.
Tin Mừng Gioan nói rõ: Công việc của Thiên Chúa là tin vào vào
Thiên Chúa và Đấng Ngài sai đến. Hạnh phúc nước trời không tùy thuộc công trạng
của ta mà là quà tặng của Chúa dành cho người đã tin yêu Ngài, là lô độc đắc bất
ngờ đối với từng người – nên cửa thiên đàng rộn ràng tiếng reo mừng: không ngờ
mình lại được thương xót, không ngờ ở đó cũng có mặt những kẻ mình tưởng là rất
tội lỗi nữa! Chúng ta khám phá ra điều đó khi đọc dụ ngôn về người công nhân thứ
11 và về câu chuyện người trộm lành khi Chúa bị treo trên thập giá.
Lạy Chúa, trước mặt Chúa, con người chẳng là gì cả, chỉ là chiếc
bình trong tay người thợ gốm, chẳng có quyền gì mà đòi quyền nọ quyền kia. Con
người đón nhận mọi sự từ nơi Chúa, nên nó chẳng có công trạng gì để đáng tự hào
và kể công trước mặt Chúa: Lạy Chúa Giê su xin thương xót con là kẻ tội lỗi. Tội
đầu tiên và tội thường xuyên của con người là tội quên rằng mình là tạo vật, là
tội kiêu ngạo khi cho rằng mình có thể lo liệu cho đời mình và loại bỏ Chúa ra
khỏi cuộc đời, vì Ngài quá thừa và thường làm mình vướng bận, trong lúc Chúa là
khởi nguyên và là cùng tận của vũ trụ, là ý nghĩa của mọi sự trên cuộc đời này.
Con người thường bị tật cận thị, chỉ thấy những sự trước mắt như danh lợi thú
mà không thấy những sự vật xa hơn và thường nghi ngờ sự tồn tại của những thực
tại đó. Chúa luôn nói với chúng con rằng: có sự sống đời đời, có ngày tận thế,
ai tin vào Chúa thì có sự sống đời đời… ấy vậy mà chúng con cứ quá bận tâm đến
những thực tại chóng qua ở đời này mà không
lo tìm kiếm những sự cao siêu trên trời, đó là sự đáng thương của con
người chúng con. Xin Chúa thương xót chúng con, vì nếu Chúa không xót thương
thì chẳng còn ai sống sót trên đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét