(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Dẫu người kia không dậy để cho
người này vì tình bạn, thì cũng sẽ dậy để cho người này tất cả những gì anh
ta cần!”.
“Hãy cứ gõ cửa, ngay cả khi trời
dường như im lặng - đôi khi, im lặng là cách Thiên Chúa mở cửa từ bên trong.
Đức tin dám quấy rầy Thiên Chúa là đức tin làm Ngài vui lòng nhất!” - F.B.
Meyer.
Kính thưa Anh Chị em,
Như vậy, Thiên Chúa là Đấng thích
được quấy rầy? Đúng thế, dụ ngôn Tin Mừng hôm nay chứng thực điều đó: người bạn
bị ‘quấy rầy’ giữa đêm khuya chính là Ngài!
Sau khi dạy các môn đệ kinh Lạy Cha,
Chúa Giêsu tiếp tục nhấn mạnh đến niềm tin và sự kiên trì. Dụ ngôn nói lên mức
độ gắn bó thân tình mà người cầu nguyện cần có đối với Thiên Chúa - vừa là Cha,
vừa là Bạn. Trừ khi đó là một người bạn rất thân, chúng ta mới dám gõ cửa giữa
khuya để xin một ít bánh; và dù thân đến đâu, chúng ta vẫn ngần ngại vì sợ làm
phiền. Nhưng trong câu chuyện này, điều tuyệt vời là Thiên Chúa lại vui vì sự
‘quấy rầy’ ấy! “Thiên Chúa yêu thích lời cầu nguyện không chịu buông!” - E.M.
Bounds.
Thiên Chúa muốn chúng ta nài xin
không ngơi nghỉ, vì đó là dấu chỉ của một tình yêu tin tưởng. Kiên trì cầu
nguyện và không bao giờ nghi ngờ lòng quảng đại của Ngài, chúng ta sẽ nhận được
mọi điều tốt lành từ Ngài. Dĩ nhiên, nếu cầu xin vì ích kỷ hay trái với ý muốn
của Chúa, thì mọi lời khẩn nguyện trên thế gian cộng lại cũng trở nên vô hiệu.
“Những lời đáp của Thiên Chúa luôn khôn ngoan hơn những lời cầu của chúng ta!”
- Oswald Chambers. Thế nhưng, khi cầu nguyện trong tinh thần của Kinh Lạy Cha -
nghĩa là hướng lòng về Danh Chúa, Nước Chúa và Ý Chúa - chúng ta có thể tin
chắc, mọi lời cầu ấy đều sinh hoa trái, mang lại những quà tặng tốt lành nhất.
“Phúc thay người đặt tin tưởng nơi Chúa!” - Thánh Vịnh đáp ca. Malakia khẳng
định, “Đối với các ngươi là những kẻ kính sợ Danh Ta, mặt trời công chính sẽ
mọc lên, mang theo các tia sáng chữa lành bệnh!” - bài đọc một.
Anh Chị em,
Cầu nguyện không chỉ là lời nói,
nhưng là hành vi của lòng tin. Ai dám ‘quấy rầy’ Thiên Chúa, người ấy tin rằng
Ngài luôn lắng nghe, dù trời có vẻ im lặng. Trong thinh lặng đó, Thiên Chúa
không khước từ, nhưng đang chuẩn bị - mở từ bên trong - để ban điều tốt hơn.
Mỗi lần chúng ta gõ cửa, Ngài mở thêm một chút - không chỉ cánh cửa ân sủng, mà
còn cánh cửa lòng của mỗi người, để chúng ta học biết tin, biết chờ, và biết
yêu. Hãy cứ gõ, vì chính khi gõ, bạn và tôi được biến đổi! Chớ gì chúng ta dám
đến ‘làm cho Ngài vui’ với những tréo ngoe, khổ đau trong cuộc sống từ gia
đình, con cái, cộng đoàn… đến sức khoẻ, công việc, và cả những đam mê, tính hư
nết xấu; thậm chí cả những tội lỗi! “Thiên Chúa không bao giờ mệt vì bị nài xin
- Ngài chỉ buồn khi bị lãng quên!” - Carlo Carretto.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dù trời có vẻ im lặng,
con vẫn gõ. Vì con tin, trong thinh lặng ấy, Ngài đang mở từ bên trong và con
sẽ được biến đổi!”, Amen.
Suy tư
-Nhiều người nghĩ: Chúa tốt lành, Chúa quyền phép, Chúa thấu
biết mọi sự… cần gì phải cầu nguyện, Chúa sẽ lo liệu cho mọi người, dù họ có
xin hay không! Một nhà tu đức đã nói: Để dựng nên con, Chúa không cần hỏi ý con;
nhưng để cứu chuộc con, Chúa cần sự đóng góp của con. Bài Tin Mừng, Chúa truyền
lệnh: hãy xin, hãy gõ, hãy tìm…
- Ở một chỗ khác trong Tin Mừng, Chúa dạy: Các con chớ lo lắng
về ngày mai, về của ăn áo mặc, vì Cha trên trời sẽ lo liệu và ban cho… và họ nghĩ
là không cần cầu nguyện. Chúa bảo ta đừng lo lắng, chứ không bảo ta không cầu
nguyện.
-Có kẻ bảo Thiên Chúa lo cho chim trời, cho bông huệ … và họ
không làm việc kiếm sống. Thiên Chúa không ném thức ăn vào miệng chim sẻ, chúng
tự bay đi kiếm mồi, điều quan trọng là mồi đã có sẵn ở trong thiên nhiên rồi –
là quà tặng Cha nhân lành ban cho.
- Một nhà tu đức dạy ta nên có những 'lời cầu nguyện nâng cao', là những lời cầu nguyện vượt hơn những nhu cầu cơm bánh hằng ngày: cho nhu cầu Giáo hội, cho nước Cha trị đến, cho ý Cha được thể hiện trong đời mình - trong gia đình mình - cho kẻ đau yếu và cho kẻ tội lỗi được hối cải...
- Sưu
tầm 2: Chúa Giêsu muốn làm nổi bật sự thân tình trong tương quan với Thiên Chúa
khi con người cầu nguyện; thân tình như bạn với bạn, như cha với con.
Vậy
mà không phải đợi đến đường cùng chúng ta mới bắt đầu cầu nguyện, nhưng đã là cầu
nguyện khi chúng ta thường xuyên sống thân tình với Chúa, tỏ bày cho Người cách
mộc mạc những ưu tư cũng như những nhu cầu tinh thần và vật chất của mình; đồng
thời hãy xin cách kiên trì như Chúa dạy. Lắm khi tự phụ, chúng ta không xin,
nên không nhận được; lắm khi lười biếng, chúng ta không tìm, nên không gặp thấy;
lắm khi nhút nhát, chúng ta không gõ, nên không mở cho. Cầu nguyện không phải
là xin hết điều nầy tới điều kia nhưng cầu nguyện là sự chờ đợi của linh hồn.
Nhiều khi chúng ta tưởng
Thiên Chúa câm nín, không phải thế, chỉ vì chúng ta đang bịt chặt tai; nhiều
lúc chúng ta tưởng Thiên Chúa không nghe, không phải thế, chính chúng ta không
đủ yên ắng để nhận ra điều Người trả lời; nhiều lần, chúng ta xin nhưng không
nhận được, không phải thế, vì Chúa thấy điều chúng ta xin không ích lợi cho
linh hồn hoặc Người muốn chúng ta cậy trông hơn nữa; hoặc có thể Người sẽ ban
cho vào một lúc khác, hay đã ban rồi, một điều tốt hơn, quan trọng hơn mà chúng
ta không thấy.
Nhiều lúc, chúng ta xử sự
với Chúa thật vô phép khi coi Người như ông bụt, thường trực, chờ chúng ta xin
là đáp ứng, sau đó thầm nói với Người, ‘liệu mà biến đi; khi nào cần, con sẽ gọi’.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét