Tôi ghé thăm một xứ đạo, hôm đó
cha xứ dâng lễ tạ ơn 10 năm linh mục. Ngài chia sẻ rằng: “Qua 10 năm linh mục,
tôi nghiệm ra rằng Chúa ban cho mình rất nhiều hồng ân. Có thể kể đến việc được
gọi gia nhập Chủng viện một cách không ngờ; việc được bề trên gọi về trao sứ vụ
sớm hơn các tân linh mục khác; việc được trở thành cha quản xứ sớm hơn nhiều
anh em khác; việc được nhiều người thương mến…”: tự tôn và tự phụ.
Như vậy những ơn lành được nêu
lên ở đây chỉ được hiểu là những điều may mắn, được bề trên tin tưởng, thành
công và tài giỏi. Vậy còn những điều không may và những bất toàn không phải là
ơn lành sao? Khi liệt kê những hồng ân chỉ là những thành công thì ta đã hạn
chế tầm nhìn trong đức tin của mình, lấy mình làm trung tâm chứ không phải Chúa
là trung tâm của những ơn lành đó. Người
ta vẫn thường thốt lên: ‘tất cả là hồng ân’. Điều đó đúng và ta phải tạ ơn Chúa
về những hồng ân Ngài ban tràn trề trong cuộc đời qua tháng năm mình sống, kể
cả những điều con mắt thịt của ta thấy là không may. Tốt hơn, vị linh mục chỉ
xin giáo dân hiệp lời tạ ơn muôn hồng ân Chúa ban trong những năm qua, cả những
ơn mình biết và cả những ơn mình không nhận ra, xin giáo dân cầu nguyện cho
mình mỗi ngày trở nên giống Chúa Giêsu hơn, và quan trọng hơn là hãy xin lỗi
giáo dân vì những bất toàn yếu đuối của mình.
Trong những dịp lễ trọng của giáo
xứ hay giáo phận, các cha thường nêu lên rằng: ‘Chúa thương ban cho trời nắng
đẹp hay im mát’, như vậy nếu trời mưa thì Chúa không thương hay sao? Nhiều khi
ta nêu lên lý do tạ ơn chỉ là để đề cao mình có ân tình riêng với Chúa nên Chúa
nghe lời cầu xin. Chuyện kể rằng: có vị tu sĩ nọ bị mù, rất đạo đức. Bất cứ khi
xin gì cùng Chúa đều thêm vào câu ‘nếu đẹp lòng Chúa’. Một lần nọ, ông xin cho
mình được sáng mắt, và ông được Chúa nhậm lời. Sau những giây phút ngỡ ngàng vì
được nhìn cảnh vật thiên nhiên vũ trụ, ông chợt nhớ hồi nãy mình còn thiếu câu
‘nếu đẹp lòng Chúa’, nên ông đã vào nhà nguyện và thưa với Chúa: “Lạy Chúa nếu
việc con được sáng mắt không đẹp lòng Chúa thì xin cho con mù trở lại”, và sau
đó ông vui lòng chấp nhận cảnh mù lòa vì biết đó là ý Chúa muốn, và tin rằng đó
là điều tốt nhất cho ông.
Sách GLHTCG dạy rằng: “Thiên Chúa
quan phòng chăm sóc mọi sự cách cụ thể và trực tiếp. Ngài quan tâm đến mọi sự,
từ những điều nhỏ nhất đến các biến cố trọng đại của trần gian và lịch sử.
Thiên Chúa cho con người cộng tác vào các kế hoạch của Ngài bằng hành động,
bằng kinh nguyện và bằng các đau khổ của mình”(303,307). Điều Thiên Chúa muốn
là mỗi người phải có lòng tín thác và khiêm tốn khi làm việc trong vườn nho
Chúa: “Đối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm,
thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn
phận đấy thôi."(Lc 17,10).
Trong kinh nguyện Kitô giáo, có
thể nói lời tạ ơn là tâm tình tốt đẹp nhất mà Chúa ưa thích, vì biểu hiện lòng
tin tưởng và tri ân Chúa, và chỉ có những người biết rằng mình đã nhận quá
nhiều mới tích cực thi ân cho tha nhân. Nhưng đừng bắt chước người Biệt phái khi cầu nguyện: khoe khoang mình và kể công với Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét