Trời đã vào cuối thu và đi vào
mùa đông (mùa Đông Hà nội được kể từ tháng 11 đến hết tháng 1), trời se lạnh vào buổi sáng và lúc đêm
về, trời chỉ hửng nắng ấm vào buổi trưa. Tôi chỉ mượn một vài cảm xúc về thời
tiết của mùa thu đất trời để nói về mùa thu cuộc đời mà nhiều người đang trải
qua.
Có một câu chuyện kể rằng: Thượng
Đế đã sáng tạo nên muôn loài muôn vật và giữa chúng có một sự hỗ tương lẫn
nhau. Ngài ban cho con người với 20 năm sống trên đời để vui hưởng cuộc sống. Ngài
ban cho con trâu 60 năm để kéo cày giúp con người trồng trọt. Ngài ban cho con
khỉ 20 năm để làm trò vui nhộn cho muôn loài và Ngài lại ban cho con chó 30 năm
để canh giữ nhà cửa cho loài người. Sau một thời gian ngẫm nghĩ, con trâu xin
trả bớt lại 40 năm kéo cày của nó, con khỉ cũng trả lại 10 năm và con chó xin
trả lại 20 năm tuổi đời. Và con người thấy 20 năm sống của mình quá ít nên đã
xin nhận thêm 40 năm của con trâu, 10 năm của con khỉ và 20 năm của con chó. Thượng
Đế đã chấp nhận tất cả, nên ngày nay con người có 20 năm chuẩn bị vào đời, 40
năm để làm nên sự nghiệp, 10 năm để vui đùa với con chau và 20 năm cuối để ngồi
trông ra cửa như con chó giữ nhà. Tôi thích nghĩ đời người được chia thành 3
giai đoạn: 20 năm đầu để chuẩn bị vào đời, 40 năm giữa để lập nghiệp và 20 cuối
để chuẩn bị về trời.
Tuổi 60 có thể được xem là mùa
thu cuộc đời, kiến thức và kinh nghiệm dư tràn nhưng không còn đủ nhiệt tình và
sức khỏe để đảm đương những việc lớn. Người ở tuổi này đã cảm nghiệm được hơi
lạnh của mùa Đông vĩnh cửu là cái chết, nhất là những lúc gặp vấn đề về sức
khỏe và những va chạm cuộc sống, chứng kiến sự phũ phàng của tình người… Đôi
lúc nhìn những đám mây lững thững trôi về cuối chân trời, họ như thấy đời mình
cũng đang trôi dần về một cõi xa xăm nào đó: trời đất đang qua đi và mọi sự thế
gian nầy cũng đang qua đi. Đôi lúc họ nhìn đời một cách nhẹ nhàng hơn, thấy
mình không thuộc về nơi chốn này nhiều lắm mà như đang chuẩn bị đi du lịch ở
một vùng đất nào đó… và rồi không biết tương lai cuộc đời sẽ ra sao? - Xin phó
thác mọi sự vào tay Chúa quan phòng.
Nghĩ về mùa thu cuộc đời không
phải là để bi quan và buông xuôi, nhưng hãy học cách chấp nhận nó như một quy
luật tự nhiên của cuộc sống. Hãy tự biết mình và hãy sống hết mình. Không còn
chỗ cho những huênh hoang tự đắc, những đấu tranh vô bổ, nhưng là biết sống
chậm và cho những gì cần thiết: “Matta, con lo lắng nhiều chuyện, chỉ có một
chuyện cần thiết thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất”. Người sống qua mùa thu
cuộc đời muốn nghỉ ngơi đôi chút, trút bỏ những gánh nặng không cần thiết và
những thứ làm cho tâm hồn mình ra nặng nề, dành thời gian để chuẩn bị cho con
đường về trời của minh: sửa đổi chính mình, chuyên chăm nguyện cầu và âm thầm
làm chứng cho những giá trị Tin Mừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét