Trong Cựu Ước có hai khuôn mặt
tiêu biểu cho một niềm tin sắt đá vào Thiên Chúa. Ông Abraham, được gọi là ‘cha
của các kẻ tin’ và ông Giop có vẻ gần gũi với cuộc sống từng người chúng ta
hơn: ông đã lãnh nhận niềm tin từ tiền nhân, được giáo hóa bởi lề luật, được
giàu có và thành đạt như một sự chúc lành của Chúa, thử thách ập đến đưa ông đến
tình trạng tột cùng nghèo, bệnh và phân rã gia đình. Bạn bè và vợ lên tiếng oán
trách Chúa và chính ông cũng đã một lần lên tiếng nguyền rủa ngày mình được
sinh ra.
Chúa đã chất vấn ông: Ngươi có ra
lệnh cho mặt trời mọc lên hay lặn xuống được không? Ngươi có đo được đất trời rộng
bao nhiêu không? Ngươi có biết ngươi được thành hình trong bụng mẹ ra sao và
ngày đời ngươi được bao nhiêu không?- Và ông Giop đã thưa: chớ chi tôi đừng lên
tiếng trách móc Chúa, dù chỉ một lần.
Hòa tâm tình của ông Giop, lời TV
138 (câu 1-14) thật tuyệt vời:
Lạy Chúa, Ngài dò xét con và
Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi.
Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu
suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con đi, Ngài
quen thuộc cả.
Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời,
thì lạy Chúa, Ngài đã am tường hết.
Ngài bao bọc con cả sau lẫn
trước, bàn tay của Ngài, Ngài đặt lên con. Kỳ diệu thay, trí thức siêu phàm,
quá cao vời, con chẳng sao vươn tới!
Đi mãi đâu cho thoát thần trí
Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh Nhan? Con có lên trời, Chúa đang ngự đó,
nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài.
Dù chấp cánh bay từ phía hừng
đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương tây, tại đó cũng tay Ngài
đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con.
Con tự nhủ: ”Ước gì bóng tối
bao phủ tôi và ánh sáng quanh tôi thành đêm tối!” Nhưng đối với Ngài, tối tăm
chẳng có chi mù mịt, và đêm đen sáng tỏ như ban ngày, bóng tối và ánh sáng cũng
như nhau. Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu
thân con. Tạ ơn Chúa đã dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ
diệu!”
Câu chuyện ông Giop gợi lên cho
chúng ta vài bài học:
Người ta vẫn thường bảo: ăn ngay ở
lành, cha mẹ hiền lành để đức cho con. Nhưng có lẽ điều này không luôn luôn
đúng, vì đối với Chúa thì phần rỗi linh hồn là quan trọng nhất, còn mọi sự ở trần
gian không thực sự quan trọng như chúng ta vẫn tưởng. Sách GLHTCG dạy: Thiên
Chúa là Đấng tốt lành và quyền năng tuyệt đối, tư tưởng của Ngài không ai có thể
dò thấu, không bao giờ Ngài cho phép sự dữ xảy đến nếu nó không mang lại lợi
ích lớn lao cho loài người.
Đau khổ và thử thách không nằm
ngoài kế hoạch của Thiên Chúa và không vượt khỏi tầm kiểm soát của Ngài. Thử
thách có nghĩa là tìm cách biết bản chất thực sự của một người và trui luyện một
người cho xinh đẹp hơn. Theo nghĩa trên thì Thiên Chúa không cần đến sự thử
thách vì Ngài am tường tất cả mọi điều, nhưng thử thách lại cần cho con người để
họ nên nghĩa thiết và bám chặt hơn vào Thiên Chúa.
Để minh họa cho cuộc đời ông Giop
và cuộc đời mỗi người, xin ghi lại câu chuyện đã đọc. Một người kia có giấc mơ
kỳ lạ: Ông được đi du lịch với Chúa trên một tấm thảm. Hai người bay lên cao
trên bầu trời. Chúa cứ rút dần những cọng thảm: nó thưa dần và xuất hiện một
vài lỗ hổng. Vậy mà Chúa cứ tiếp tục rút thêm nữa cho đến khi lỗ hổng quá lớn
nên tấm thảm hạ dần và rơi xuống đất. Người đó quá hoảng sợ nên bám chặt vào
Chúa và ông hiểu ra rằng Chúa cho con người chịu thử thách đôi chút, bệnh một
chút, thất bại và mang tiếng xấu, bị người đời ruồng bỏ… là để con người bám chặt
hơn vào Chúa. Nhưng Chúa không thử thách ai quá sức chịu đựng, Chúa là người
cha luôn dõi mắt đến từng người để dìu họ bước đi trên con đường trọn lành.
Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào
Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét