Trong tuần vừa qua (6 TN),
chúng ta được nghe câu chuyện Chúa chữa lành người mù. Có lẽ ít có phép lạ nào
lại được thực hiện công phu như vậy. Điều này làm chúng ta liên tưởng đến một câu
nói của Đức Phanxicô: Thiên Chúa luôn tạo ra những bất ngờ.
Trong Tin Mừng Gioan, khi
nói về hoạt động của Chúa Thánh Thần, Chúa Giê su đã diễn tả hoạt động của Thần
Khí: “Gió muốn thổi đâu thì thổi, các ngươi thấy gió mà không biết gió từ đâu tới
và sẽ thổi đi đâu”. Trong các sách Tin Mừng, chúng ta đọc thấy nhiều phép lạ diễn
ra rất khác nhau, có khi có lời cầu xin có lúc chẳng cần lời xin, thường thì
Chúa phán một lời là được nhưng có lúc Chúa phải đụng tay vào, phép lạ xảy ra
cho kẻ hiện diện và cho kẻ ở một nơi rất xa khác. Phép lạ chưa lành người mù
hôm nay thì xem ra phức tạp hơn: anh ta kêu xin Chúa cứu chữa, Chúa dẫn anh ra
khỏi làng, nhổ nước miếng vào mắt anh ta - đặt tay trên anh ta và anh ta thấy mờ
mờ, tiếp đó Chúa đặt tay trên mắt anh thì anh ta mới thấy rõ. Chúng ta tự hỏi,
tại sao có lúc Chúa chỉ cần nói một lời là phép lạ xảy ra ngay và lúc khác lại
thực hiện phức tạp như vậy? – Đó là quyền của Chúa, Chúa hoạt động theo cách
Ngài muốn.
Thiên Chúa luôn tạo ra bất ngờ cho chúng ta về
cách hiện diện và hành động của Ngài. Như một nhà giáo dục, với quyền năng và tình yêu của Ngài, Thiên Chúa còn có thể
đưa ra những bài tập riêng cho từng người, dù nhân loại có đến mấy tỷ sinh
linh. Bạn có tin hay không thì tùy, riêng tôi thì tôi tin như vậy. Với một kẻ
kiêu ngạo, một kẻ kém tin, một kẻ ích kỷ … Chúa có bài tập riêng, vì quyền năng
của Ngài thì vô biên và tình yêu của Ngài thì vô hạn, Chúa không muốn một ai hư
đi và Ngài luôn kiên nhẫn với từng người. Thánh Phaolô hẳn đã nghiệm ra quyền
năng và tình yêu của Thiên Chúa khi thánh nhân viết: “Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh ích cho những ai mến yêu
Người, tức là cho những kẻ được Người kêu gọi theo như ý Người định.”(Rm
8,28). Hãy ngẫm nghĩ đời mình mà nhận ra rằng: những hoàn cảnh xảy ra, những
người mình gặp gỡ, người bạn đời mình đang chung sống, những kẻ gây gỗ với
mình, những cơn bệnh và những tai ương, những may lành và ơn phúc trong cuộc đời
… đều là quà tặng của Chúa để mình nên tốt hơn, tự thoát hơn, dễ chịu hơn và gắn
chặt đời mình với Ngài hơn.
Trong tác phẩm “Nhật ký
lòng thương xót Chúa nơi linh hồn tôi” có kể lại hai câu chuyện. Câu chuyện thứ
nhất là khi Thánh Nữ Faustina cầu nguyện xin Chúa cất đi một thập giá cho nhà
dòng thì được Chúa trả lời: Ta chưa thể cất đi thập giá này khi người ta chưa
nhận ra lỗi lầm của họ. Câu chuyện thứ hai là khi có một người chị em xin Thánh
Nữ cầu nguyện cho ước muốn của mình được thành sự; thánh nữ nhận biết điều ước
đó không đẹp ý Chúa nhưng vẫn cầu nguyện; và ngày hôm sau thì người chị em kia
dù được toại nguyện nhưng cũng nhận ra rằng ‘giá mà mình đừng xin như vậy mà
xin thuận theo ý Chúa thì tốt hơn’. Mỗi người hãy năng nhìn lại cuộc sống, hồi
tâm để nhận ra những bài học Chúa dành cho mình trong cuộc sống, vì nếu chưa nhận
ra bài học đó thì Chúa còn phải kiên nhẫn đợi chờ và thập giá còn tiếp diễn. Đừng
trách Chúa vô tâm, vì Ngài luôn ưu tiên cho việc cứu rỗi linh hồn con người.
Cơn đại dịch xảy ra, người người nghiệm
ra sự bấp bênh của phận người và sự hư ảo của những sự vật đời này, họ kêu nài
lòng thương xót và sự che chở của Thượng Đế: con mắt tâm linh phần nào đó được
rọi sáng, nhưng hãy coi chừng nó mờ mờ trở lại. Hãy nhớ lời Thánh Gia cô bê
tông đồ: như người soi gương, thấy khuôn mặt mình bẩn thì lo chùi rửa, cũng vậy
anh em hãy lắng nghe Lời Chúa và đem ra thực hành (Yc 1,22-24). Và cho dù nhân
loại có vượt qua cơn đại dịch này thì con người vẫn luôn phải cậy dựa vào Chúa
trong mọi sự, từ sự hiện hữu và nhất là việc cứu rỗi của chính mình và nhân loại,
con người luôn cảm thấy mình nhỏ bé trong vòng tay của Đấng Toàn Năng và giàu
lòng Thương xót.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét