Trong nỗi giày vò của sự thiếu hụt tất cả mọi thứ có thể đạt được,
đến tận cùng, chúng ta học để biết trong đời này, tất cả mọi bản giao hưởng đều
phải dang dở.
Đây là lời của linh mục thần học gia Đức Karl Rahner, và nếu
không hiểu ý nghĩa của câu này thì chúng ta có nguy cơ để tình trạng khắc khoải
thành khối u trong đời mình. Bị dằn vặt bởi sự thiếu hụt mọi thứ mang ý nghĩa
gì? Chúng ta bị hành hạ bởi thứ mình không có được theo kiểu gì?
Đây là chuyện chúng ta trải nghiệm hằng ngày. Thực ra, trong cả
cuộc đời, trừ một số ít thời điểm đặc ân và yên bình, sự dằn vặt là cơn sóng ngầm
trong tất cả mọi chuyện chúng ta trải nghiệm. Lý ra vẻ đẹp làm chúng ta bình
yên thì nó lại làm chúng ta khắc khoải. Tình yêu với người bạn đời không đáp ứng
đủ khao khát của chúng ta. Những mối quan hệ của chúng ta trong gia đình dường
như quá nhỏ hẹp để chúng ta có thể thấy đủ. Công việc của chúng ta chẳng cân xứng
với ước mơ chúng ta có về mình. Nơi chúng ta sống dường như buồn tẻ so với những
nơi khác. Chúng ta quá bồn chồn nên chẳng thể ngồi yên trên bàn, chẳng thể ngủ
yên trên giường, người cứ bồn chồn lo lắng.
Khi chúng ta có cảm nhận này, chúng ta sẽ luôn thấy đời mình dường
như quá bé nhỏ và chúng ta không sống đời mình theo cách chúng ta mong chờ,
mong chờ ai đó hay điều gì đó xuất hiện và thay đổi để cuộc đời chúng ta tưởng
tượng sẽ bắt đầu.
Tôi nhớ có người kể cho tôi nghe câu chuyện. Anh 45 tuổi, hôn
nhân tốt đẹp, có ba đứa con khỏe mạnh, có công việc ổn định nhưng tẻ nhạt, sống
ở khu phố bình yên nhưng cũng tẻ nhạt. Nhưng anh chưa bao giờ đặt trọn bản thân
vào cuộc sống. Anh thú nhận:
“Phần lớn đời tôi, nhất là trong 20 năm qua, tôi quá khắc khoải
muốn thực sự sống đời mình. Tôi chưa thực sự đón nhận con người tôi – một người
45 tuổi, làm việc ở cửa hàng tạp hóa trong một thị trấn nhỏ, lập gia đình với một
phụ nữ tốt lành, biết cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ thỏa mãn khao khát
tình dục thâm sâu của mình, và biết cho dù có mơ mộng thế nào thì cũng sẽ không
đi đến đâu, sẽ không bao giờ có được những ước mơ, sẽ chỉ ở đây, như lúc này,
trong một thị trấn nhỏ, trong cuộc hôn nhân này, với những con người này và
trong cơ thể này đến hết cuộc đời. Tôi sẽ chỉ già hơn, hói hơn, cơ thể sẽ bớt
khỏe mạnh, bớt hấp dẫn hơn. Nhưng trong mọi chuyện, xét từ mọi góc độ, điều
đáng buồn là cuộc đời tôi vốn tốt. Tôi thực sự rất may mắn. Tôi khỏe mạnh, được
yêu thương, có đời sống gia đình tốt, sống ở một đất nước yên bình và sung túc.
Nhưng lòng tôi lại quá khắc khoải đến nỗi tôi chẳng bao giờ cảm kích được đời
mình, vợ mình, con mình, công việc của mình và nơi mình sống. Tôi luôn mãi ở một
nơi khác bên trong con người tôi, quá khắc khoải để thực sự hiện diện nơi tôi
đang hiện diện, quá khắc khoải để sống trong nhà mình, quá khắc khoải để thoải
mái với chính mình.”
Sự dằn vặt do thiếu mọi thứ có thể có trong đời là vậy. Nhưng nhận
thức thấu suốt của Rahner không chỉ là một chẩn đoán mà còn là đơn thuốc cho
căn bệnh này. Nó cho chúng ta biết để vượt lên những dằn vặt này, vượt lên khối
u của khắc khoải này. Làm sao làm được?
Chính xác bằng cách hiểu và chấp nhận rằng: ở đời, mọi hòa âm đều
dang dở. Khi hiểu và chấp nhận lý do làm chúng ta dằn vặt không phải do chúng
ta là những người thèm khát tình dục quá độ, loạn thần và vô ơn, quá tham lam để
không thỏa mãn với cuộc đời này. Không phải vậy. Lý do sâu xa là vì chúng ta bẩm
tại được tạo dựng, được truyền năng lượng vượt quá thế giới này. Chúng ta được
Thiên Chúa tạo dựng như thế. Chúng ta là những linh hồn vô hạn sống trong một
thế giới hữu hạn, những tâm hồn được tạo nên để hợp nhất với mọi vật và mọi người
nhưng chỉ được gặp phàm nhân và phàm vật.
Chẳng trách chúng ta có vấn đề với sự bất đạt, mộng tưởng, cô
đơn và khắc khoải! Chúng ta là những vực sâu không đáy. Khi chưa thể hợp nhất với
tất cả, thì chẳng có gì lấp đầy hố thẳm đó được.
Bị dằn vặt vì khắc khoải mới là con người. Hơn nữa, khi chấp nhận
chúng ta là con người và do đó không thể có hòa âm trọn vẹn ở đời này, chúng ta
thanh thản hơn trong khắc khoải của mình. Tại sao? Vì bây giờ chúng ta biết mọi
thứ đến với chúng ta là cơn sóng ngầm của khắc khoải, của bất đạt, và đó là
chuyện bình thường và đúng đắn cho tất cả mọi người.
Như linh mục Henri Nouwen đã viết: “Ở đây, trong đời này, không
có thứ gì gọi là niềm vui thuần túy và rõ ràng. Đúng hơn, trong mọi thỏa mãn, đều
có ý thức về giới hạn. Phía sau nụ cười là giọt nước mắt. Trong mọi vòng tay
ôm, vẫn có cô đơn. Trong mọi tình bạn, vẫn có ngăn cách.
Trong gặp gỡ đã có mầm chia ly”.
Bình an và nghỉ ngơi chỉ có thể đến với chúng ta khi chúng ta chấp
nhận giới hạn đó trong thân phận con người, vì chỉ khi đó chúng ta mới thôi đòi
hỏi rằng cuộc đời – hay cụ thể là người bạn đời, gia đình, bạn bè, công việc,
thiên hướng và kỳ nghỉ của chúng ta – cho chúng ta một điều mà nó vốn không thể
cho được, cụ thể là một niềm vui thuần túy rõ ràng và sự viên mãn tròn đầy.
Rev. Ron Rolheiser,
OMI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét