Rev. Ron Rolheiser, OMI
Chúng ta sống trong một thế giới mà mọi thứ đều kích động mạnh
đến thói tự đại của chúng ta, trong khi đó thì càng ngày càng ít công cụ để cự
lại với nó.
Mà tình trạng này không phải lỗi của chúng ta, và tự nó cũng
không phải là là một khiếm khuyết đạo đức trong bản tính của chúng ta. Sự
tự đại của chúng ta phát xuất từ cách Thiên Chúa tạo thành chúng ta.
Chúng ta được tạo dựng theo hình ảnh và giống với Thiên Chúa. Đây là chân
lý giáo điều căn bản nhất trong nhận thức Do Thái - Kitô giáo về nhân thể.
Tuy nhiên, không thể hiểu nó theo kiểu đơn giản hóa, như kiểu một biểu tượng
đẹp đẽ được đóng dấu vào linh hồn chúng ta. Đúng hơn, cần phải hiểu thế
này: Thiên Chúa là lửa, lửa bất diệt, một sinh lực không ngừng tìm kiếm để ôm
trọn và thổi bùng mọi tạo vật. Và ngọn lửa đó có trong chúng ta, khơi lên
trong chúng ta những cảm thức thần linh, một trực giác rằng chúng ta cũng có
sinh lực thần thiêng, và cũng là một áp lực muốn trở nên đặc biệt phi thường và
đạt được một sự cao cả nào đó.
Có thể nói, được tạo thành theo hình ảnh và giống với Thiên
Chúa, nghĩa là có một con chíp thần thiêng bên trong chúng ta. Nó thiết
lập cho chúng ta phẩm giá cao cả nhất nhưng cùng lúc tạo nên những vấn đề lớn
lao nhất. Sự vô hạn không nằm yên trong cái hữu hạn. Bởi có sinh
lực thần thiêng bên trong, nên chúng ta không dễ bình yên trong thế giới này,
những khao khát và mong mỏi của chúng ta quá vĩ đại. Chúng ta không chỉ
sống trong sự bất an triền miên mà thánh Augustine nêu bật trong châm ngôn lừng
danh: “Ngài đã tạo thành chúng con cho Ngài, lạy
Chúa, và lòng chúng con khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.” Mà sự tự đại bẩm sinh này còn khiến chúng ta không ngừng
nuôi dưỡng một niềm tin rằng chúng ta đặc biệt, có số mệnh độc nhất vô nhị, và
được sinh ra để trội vượt, được công nhận, được biết đến với những sự phi thường của
mình.
Và do đó tất cả chúng ta đều được một mã di truyền thần thiêng điều hướng để, có thể nói là tạo lập một cáo thỉnh trong đời, tạo lập sự bất tử cho riêng mình, và tạo nên một giả tượng phi thường mà thế giới phải để mắt đến. Đây không phải là một khái niệm trừu tượng, nó tuyệt đối thực tế. Chúng ta có thể thấy bằng chứng cho chuyện này trên mọi bản tin, trong mọi vụ đánh bom, trong mọi mưu đồ xấu xa táo tợn, và trong mọi tình huống khi ai đó muốn mình trội vượt. Chúng ta cũng thấy nó trong sự đói khát danh vọng, trong khát khao được nổi tiếng, và trong nhu cầu muốn được nhìn nhận là độc nhất vô nhị và đặc biệt. Để cự lại với khuynh hướng này, phải dùng đến 2 liệu pháp:
Về tâm lý, chúng ta cần biết chấp nhận những giới hạn, những sự nản lòng, sự vô danh của chúng ta, và cả việc cuộc sống chúng ta phải dành không gian cho cuộc sống người khác nữa: mình đặc biệt và độc nhất vô nhị, nhưng vẫn là một trong số hàng tỷ cuộc đời đặc biệt và độc nhất vô nhị khác nữa. Về tôn giáo, phải khiêm tốn nhận biết các thiên tư này không phải của chúng ta, mà là của Chúa, và tất cả những gì chúng ta là, và những gì chúng ta đạt được đều là ơn Chúa. Chỉ khi đó, chúng ta mới không gục ngã vì thất bại và tự đắc vì thành công.
Robert Lax cho rằng, bổn phận trong đời không phải là tìm được
lối mòn trong khu rừng, cho bằng đi tìm một nhịp điệu để bước đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét