Danh sách Blog của Tôi

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2025

Phục vụ

 



Có lẽ không có gì khó và quan trọng trong cuộc hành trình dương gian cho bằng hai chữ phục vụ. Khó vì nó đi ngược với bản tính tự nhiên và phải tập tành mãi cho đến giây phút cuối đời, vì ai cũng thích được phục vụ hơn là phục vụ. Tầm quan trọng của hai chữ phục vụ thì đã rõ: Ai biết phục vụ trong khiêm tốn thì được vào nước trời, còn ai ngó lơ không nhìn thấy nhu cầu của anh em thì bị loại khỏi nước hằng sống (Mt 25, 31-46).

Ba bài đọc CN 16TN C nói đến việc hầu hạ và phục vụ: phục là cúi xuống, là công việc của người hầu đối với người chủ. Sách St 18, 1-10 kể lại câu chuyện ông Abraham đón tiếp 3 vị khách: ông đon đả và phục lạy mời khách vào ghé thăm nhà, ông bắt bê làm thịt và bảo làm bánh, đem nước cho các vị rửa chân, và chính ông đứng hầu hạ các vị ăn uống. Người Do Thái rất quý trọng khách lạ, xem họ như sứ giả của Thiên Chúa. Tự thâm tâm, ông Abraham tiếp đón vì lòng thương xót và quý trọng – không vì lợi lộc, nhưng khi đón tiếp sứ thần Chúa vào nhà thì ông được tràn ngập niềm vui và sự bình an. Thánh Phao lô (Cl 1, 24-28) nói: Ngài vui mừng được chịu đau khổ vì Hội thánh, được đóng góp phần riêng mình vào giá cứu chuộc của Chúa Giê su… Thánh nhân nói đến hình thức khác của việc phục vụ: hiến dâng mạng sống mình như của lễ để mưu ích cho Hội Thánh. Có thể nói trong việc phục vụ, có hai dáng vẻ: phần này chủ động làm việc và hoạt động, còn phần kia nội tâm hơn và là phần quan trọng hơn: dâng hiến cuộc đời trở nên của lễ thơm tho đẹp lòng Thiên Chúa. Còn bài Tin Mừng Lc 10, 38-42 cũng nói về hai hình thức phục vụ: cầu nguyện và hoạt động, ai cũng phải ưu tiền phần cầu nguyện, vì việc nên thánh và truyền giáo là công trình của Chúa và Chúa nắm phần chủ động.

Chữ servus trong tiếng La tinh có 3 nghĩa: việc hầu hạ, sự giúp đỡ và dịch vụ. Chúng ta nhớ đến hành động rửa chân cho các môn đệ trong bữa tiệc ly, và lời dạy của Chúa: Thầy đến không phải để được phục vụ mà để phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho muôn người (Mc 10, 45). Bản tính tự nhiên không ai thích làm những việc hèn hạ, vô danh, không ai thấy và không mang lại lợi nhuận; ai cũng thích người khác phục vụ mình, người kia đứng hầu hoặc lúi húi này nọ - còn mình thì ngồi nghỉ và hưởng thụ. Tôi có một anh bạn, khi khỏe mạnh đã rất siêng năng phục vụ trong gia đình, nay anh bị cưa mất một chân tới phía trên đầu gối… nhưng câu nói của anh làm tôi phải giật mình vì anh ngồi xe lăn và “Có thể rửa chén rồi”. Nhiều gia đình tan vỡ vì một ai đó nhác quá, vô tâm để gánh nặng cho người kia gánh – tháng này qua năm khác, tạo nên sự coi thường – dẫn đến khinh miệt và không thể chịu đựng nhau nữa. Hãy tập phục vụ nhau trong đời sống hằng ngày: làm việc nhà và việc người kia yêu cầu. Ngày mới yêu nhau, người ta tìm cách làm vui lòng nhau bằng những lời hoa mỹ và những bông hoa hồng, nay trong đời sống gia đình – tuy vẫn cần lời động viên và những món quà, nhưng điều không thể chước được là: lòng yêu thương phải thể hiện bằng hành động chăm sóc nhau – từ lòng yêu thương sẽ nảy sinh lòng kính trọng, sự dâng hiến và hạnh phúc. Đón tiếp khách lạ như sứ giả của Chúa là điều phải lẽ, nhưng việc cần thực tập mỗi ngày là đón tiếp vợ con vào đời mình: đừng ghẻ lạnh với mong ước của nhau, phải tiếp tục tìm hiểu nhau – đừng bao giờ nghĩ mình biết tỏng con người của nhau – vì mỗi ngày sống mở ra với một huyền nhiệm và trang sách mới: hãy cởi dép ra với sự thánh thiêng của từng người trong gia đình.



Ai trong chúng ta cũng mong sống lâu và thật lâu bao nhiêu có thể, nhưng thỉnh thoảng nhìn lại ta thấy mình chẳng làm nên công trạng gì. Thực ra, người nổi tiếng và thiên tài chỉ là số ít, còn đa số nhân loại chỉ làm những công việc bình thường: công sở hoặc nương rãy để kiếm tiền, việc nhà, nấu nướng bếp núc, chăm sóc nhau, giải trí, tham dự phụng vụ và sinh hoạt xã hội… Nhưng có một lệnh truyền cho mọi người: “Các ngươi hãy nên thánh vì Ta là Đấng Thánh” (Lv 19, 2) Sách tu đức dạy rằng: Dù làm công việc gì, bạn hãy làm tốt công việc đang làm trong hiện tại, vì đó là ý Chúa. Câu nói của Chúa với Matta có thể là câu thần chú mang lại bình an: “con lo lắng bối rối nhiều chuyện quá”. Tôi thấy có những người miệng cứ bép xép trong giờ tập hát và cả giờ lễ, hãy nghe Chúa nhắc: con lo lắng bối rối nhiều chuyện quá. Tôi đã từng mắc chứng bối rối: đang làm việc này lại muốn làm chuyện khác, đang cầu nguyện đọc kinh thì lại chia trí đến việc làm khác. Đôi khi thấy mình quá bận tâm đến chuyện người khác: chuyện riêng đời họ, sai lầm của họ, chuyện không quan trọng và ngoài phạm vi của mình… thì hãy nhớ lời Chúa nói và bạn sẽ tìm được bình an.  

Là những người phục vụ Giáo hội, phục vụ Tin Mừng, chúng ta nên thường xuyên xem lại lòng mình: mình phục vụ có nhiệt tình và khiêm tốn không, vì ham tiếng khen và mong Chúa trả công? Hãy nhớ lời Tin Mừng: “Anh em đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng”. Với thời gian, gánh nặng càng trở nên nặng hơn, bởi đó những người phục vụ phải có sự bền chí và hãy phục vụ trong niềm vui, hân hoan vì được đóng góp phần mình vào việc xây dựng Hội Thánh.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét