Đây là hai dụ ngôn rất ngắn Chúa
Giê su dùng để diễn tả nước trời (Mt 13, 31-35). Nước trời hoặc nước Thiên Chúa
là một thực tại có thật và quá phong phú, rất khác với những thực tại xã hội
khác, nên Chúa Giê su thường dùng các dụ ngôn để diễn tả, mỗi dụ ngôn thường diễn
tả một vài khía cạnh của nước đó mà thôi. Hai dụ ngôn hạt cải và nắm men diễn tả
sự bé nhỏ của nước trời nhưng rồi một sự phát triển rất phi thường khi hạt cải
mọc lên và khi nắm men làm cho 3 thúng bột dậy men.
Trước hết thực trạng nắm men đúng cho công cuộc nhập thể của Chúa Giê su: Chúa tự hủy đến mức không ai ngờ và tưởng chừng như thất bại - nhưng rồi Ngài đã phục sinh sau 3 ngày nằm trong lòng đất! Thực trạng đó đúng cho thời Chúa
Giê su: khi Chúa khai mở nước trời và sai các môn đệ đi rao giảng Tin Mừng, con
số những kẻ tin quá ít ỏi và còn bị vùi dập – bách hại, nhưng rồi Giáo hội vẫn
lớn lên thành cây cho chim trời làm tổ và khi các Ki tô hữu bị phân tán đến đâu
thì loan báo Tin Mừng đến đó. Đây là một mầu nhiệm, hạt giống Tin Mừng lớn lên
và biến đổi khối bột nhân loại đông hơn – quyền lực hơn và giàu có hơn. Thực trạng
đó vẫn luôn đúng cho mọi thời, kể cả hôm nay: lịch sử Giáo hội hơn 2000 năm đã
trải qua biết bao sóng gió, có lúc bị bắt bớ - có lúc bị tục hóa và có lúc
hoang tàn như một di tích cổ… nhưng bên trong vẫn ẩn tàng một sức sống mãnh liệt:
Thiên Chúa vẫn hiện diện và vẫn là chủ của vũ trụ, Chúa Thánh Thần vẫn làm cho
khối bột nhân loại luôn đầy dẫy những tâm hồn thiện chí – thờ phượng Chúa trong
niềm vui và Giáo hội vẫn là nơi chim trời đến làm tổ. Lịch sử Giáo hội chứng
minh rằng: những lúc Giáo hội bị suy đồi về luân lý và đức tin thì Chúa cho những
vị thánh xuất hiện và Giáo hội lại hồi sinh – khối bột lại được dậy men nhờ một
vài con người rất bé nhỏ nhưng biết sống đúng Tin Mừng.
Chúng ta cùng đọc lại một vài tư tưởng
của ĐGH Phanxico trong tông huấn ‘Niềm Vui Tin Mừng’ số 76-86 nhắn gửi những
người truyền giáo (các Ki tô hữu):
-Sự đau lòng và xấu hổ về những sai lầm của một số thành viên trong Hội Thánh không được làm cho chúng ta quên rằng có biết bao Ki tô hữu đã và đang dâng hiến cuộc đời và thời gian của họ trong niềm vui: họ giúp đỡ những người nghiện ngập ở những vùng nghèo nhất trên thế giới, họ giáo dục trẻ em và thanh niên, họ chăm sóc những người già cả bị bỏ rơi, họ cầu nguyện cho thế giới…chứng từ của họ khích lệ người khác vượt qua sự ích kỷ để dấn thân hơn nữa. Đừng để cho mình bị cướp mất niềm vui Tin mừng!
-Nhiều Ki tô hữu và nhà truyền giáo bận tâm quá đáng về tự do cá nhân và giải trí của mình đến nỗi quên đi căn tính Ki tô hữu và nhiệt tình truyền giáo của mình. Nền truyền thông và một số nhà trí thức mô tả những thực trạng Giáo hội thiếu khách quan – gây nên một sự yếm thế và ngờ vực… dẫn đến một sự mặc cảm nơi các Ki tô hữu và nhà truyền giáo đến nỗi họ che giấu căn tính của mình và làm suy yếu việc dấn thân, để rồi bận tâm quá đáng về việc giống như mọi người và có những gì người khác có, có quyền hành và vinh quang loài người, thay vì nhiệt tâm truyền giáo. Niềm vui Tin Mừng là điều không ai và không gì có thể tước đoạt khỏi tay chúng ta (Ga 16, 22). Những sự dữ của thế giới và của Hội Thánh không phaỉ là một lý do để giảm bớt sự dấn thân và nhiệt tình cuả chúng ta. Hãy chỉ coi chúng như những thách đố để lớn lên. Cần có con mắt đức tin để nhận ra ánh sáng mà Chúa Thánh thần luôn tỏa lan trong bóng tối, khám phá ra rượu mới được biến đổi từ nước lã, và hạt lúa vẫn mọc lên giữa đám cỏ dại. Chúng ta đừng để mình bị cướp mất nhiệt tâm truyền giáo!
- -Trên thế giới nhiều dự án xã hội
được xây dựng mà không có Thiên Chúa hoặc phá hủy gốc rễ Ki tô giáo của họ, và một
số nước khác việc chống đối Ki tô giáo bằng bạo lực đã dẫn đến tình trạng kiệt
quệ và sa mạc hóa những giá trị Ki tô giáo … các Ki tô hữu được mời gọi là người
mang bình nước để phân phát nước uống cho người khác. Đôi khi cái bình biến
thành cây Thánh giá nặng nề, nhưng chính từ trên Thánh Giá, nguồn nước trường
sinh được ban tặng cho mọi người. Chúng
ta đừng để cho mình bị cướp mất niềm hy vọng!
Cuộc chiến giữa bóng tối và ánh sáng, giữa hận thù và tình thương, giữa cỏ lùng và lúa tốt, của thất vọng và hy vọng vẫn không ngừng xảy ra từng giây phút trên khối bột nhân loại và trong từng tâm hồn, không có ngừng bắn và không có giải pháp thay thế: Chúa chấp nhận cỏ lùng mọc chung với lúa cho tới mùa gặt. Hãy cậy dựa vào Chúa, vì sức mạnh của Chúa Giê su phục sinh đủ sức giúp chúng ta vượt qua bất cứ tật bệnh tâm hồn nào và chiến thắng sự ươn lười nội tâm để yêu Chúa với trọn tâm hồn, bước đi trong niềm vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét