Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ
thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở cho!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Nhưng xin bao nhiêu, tìm bao lâu, và
gõ bao lần? Lời Chúa hôm nay nói đến cầu nguyện; nói cách khác - ‘ngã giá!’.
Abraham ‘ngã giá’; Chúa Giêsu dạy chúng ta ‘ngã giá!’.
Trước hết là cuộc ‘ngã giá’ của
Abraham với Thiên Chúa; ông chèo kéo Ngài, một sự chèo kéo chỉ có ‘giữa những
người bạn!’. Thoáng biết ý định nghiêm phạt hai thành của Ngài, ông nại vào một
số người lành để xin tha cho họ. Không cầu cho bản thân, ông xin cho người
khác; không cầu cho người nhà, ông xin cho người xa lạ; tuyệt hơn, không cầu
cho người lành, ông xin cho kẻ dữ, “Chắc không được đâu!”. Thật tiếc, Abraham
không dám tiến xa hơn, tiến vào cõi vô bờ của trái tim Thiên Chúa. “Không khi
nào ta đi xa hơn trong cầu nguyện bằng lúc dám cầu cho phần rỗi của những người
tưởng như không xứng đáng nhất!” - Karl Rahner. Đức Giê su đã chết thay cho chúng ta là những tội nhân, đã xóa sổ nợ bất lợi cho chúng ta bằng cách đóng đinh nó vào thập giá (Cl 2, 13-14).
Với dụ ngôn người bạn đi vay bánh cứ
ngồi lì ra đó, Chúa Giêsu dạy chúng ta ‘ngã giá’ với Thiên Chúa. Và sự kiên trì
khi cầu nguyện có thể trở nên dễ dàng hơn nhiều nếu chúng ta ‘nhớ mình đang nói
chuyện với ai’ - Thiên Chúa là tình yêu! Và Chúa Giêsu kết luận, “Vậy, nếu anh
em vốn là những kẻ xấu mà còn biết cho con cái mình của tốt của lành, phương
chi Cha trên trời lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao”.
“Chúa Thánh Thần không phải là phần thưởng cho người hoàn hảo, mà là quà tặng
cho những ai gõ cửa, gõ mãi, không ngừng gõ!” - Carlo Carretto.
Một người đưa tin đến một toà nhà cũ
kỹ, anh nhấc thanh gõ và gõ cửa. Không ai trả lời! Anh lại gõ… vẫn im ắng. Giận
sôi lên - vì biết trong nhà có người - anh lại gõ. Một người bước ra, hỏi anh
có muốn vào không. Vị khách như mê sảng, “Chẳng lẽ ai muốn vào cũng phải gõ như
tôi?”. Chủ nhà từ tốn, “Ồ, có nhiều trẻ gõ rồi chạy, chúng tôi không cần để ý.
Nhưng khi nghe ông gõ, tôi thực sự biết ông muốn vào. Vì thế tôi ra mở cửa!”.
Thiên Chúa không đóng cửa trái tim
Ngài, nhưng Ngài không muốn chỉ bị “gõ cho có”. Có những lời cầu chỉ như trò
trẻ con: gõ rồi bỏ chạy. Còn cầu nguyện
thực sự là gõ bằng cả lòng khao khát. Lời cầu ấy chứng tỏ một đức
tin thật sự ‘muốn ở lại’ - thật sự ‘muốn vào’. “Đôi khi cánh
cửa không mở vì ta gõ to, mà vì ta đã ở lại!” - Etty Hillesum.
Anh Chị em,
“Ai gõ thì sẽ mở cho!”. Hãy cầu
nguyện như những ‘người bạn’, ‘người con’ thực sự của Thiên Chúa! Ngài muốn
biết chúng ta “thực sự muốn vào” để Ngài thông truyền sự sống mới, ban Nước
Trời và Thánh Thần; thế mà nhiều khi chúng ta lại như các trẻ, gõ rồi bỏ chạy! Hãy
gõ và “ước mong vào” thực sự! Thiên Chúa sẽ đổ Thánh Thần tình yêu và ân sủng
của Ngài; và đây quả là ân ban tuyệt vời trên tất cả mọi sự. Đừng ngại gõ, ngại
xin và ‘ngã giá’ với Ngài! Thánh Vịnh đáp ca thật ý nghĩa, “Lạy Chúa, khi con
kêu cầu, Chúa đã nhậm lời con!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con gõ nhầm nhà,
tìm nhầm người; và gõ, rồi bỏ chạy. Cho con biết con đang nói chuyện với ai -
một người Cha quyền năng, một người bạn lành tính!”, Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét