Thánh Luca trong bài Tin Mừng hôm nay (Lc 9,46-50) nói rằng :
một ý nghĩ ‘ai là người lớn nhất trong các ông’ chợt đến trong đầu họ, và Chúa
đã biết. Thực ra, ý nghĩ về sự cao lớn của chính mình, sự long lanh của ‘cái
tôi’ luôn lởn vởn trong tâm tư con người chúng ta, không phải chợt đến mà là
thường xuyên đến, mãi cho đến ngày ta lìa đời.
Khi nói về những cơn cám dỗ thường xảy ra với các linh mục và
tu sĩ, ai đó đã nói: cơn cám dỗ về danh vọng luôn mạnh hơn và đi trước cơn cám
dỗ về tiền và về tình. Ai trong chúng ta vẫn thích ‘tỏ lộ’ về những tài năng,
công trạng, thành tích, nhân đức của mình. Đọc truyện thánh Au gus ti nô, có một
chi tiết: những kẻ ăn chơi đàng điếm cũng ganh đua nhau xem ai trổi vượt hơn và sành điệu
hơn, xem đó như thành tích đáng tự hào! Nhìn kỹ vào lòng mình, ta tự hào vì
mình có đạo, vì mình không phạm tội công khai, vì mình có công đức, vì mình hy
vọng vào thiên đàng. Nhìn vào tha nhân, dĩ nhiên ta thấy họ xấu xa và có tội
này tội nọ - họ ngoại đạo, ta ngạc nhiên tại sao họ chưa bị phạt ? Và ta thấy
vui trong lòng khi những kẻ đó gặp tai ương: gia đình xào xáo, con cái hư hỏng,
làm ăn sa sút, bệnh tật xảy đến. Nhiều khi ta làm việc cho Giáo hội, không vì
danh Chúa cả sáng mà muốn thể hiện bản thân, muốn được thiên hạ chào bằng Ông,
để cho cái tôi thêm lung linh. Đó là những biểu hiện cho tâm trạng : Tôi là kẻ
lớn hơn, tốt hơn, đáng kính trọng hơn. Ngẫm nghĩ mà xem, những cuộc chiến từ xưa đến nay xảy ra là do ai đó muốn trở nên vĩ đại hoặc để tự vệ vì sợ ai đó tham vọng chiếm đất mình.
Sách Giop có một lời cầu nguyện đáng cho ta thuộc lòng: “Thân
trần truồng, tôi sinh ra từ lòng mẹ. Tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Chúa đã
ban cho, và Ngài lại lấy đi, xin chúc tụng danh Chúa”(1,21). Cha Nguyễn Tầm Thường
có hai suy niệm về sự chết (ngày lễ vàng, ngày lễ bạc) rất hay: sau khi chết,
ai cũng bình đẳng, thân xác tàn rữa hôi thối, sọ người thông minh và người thất
học đều giống nhau, khi sống mình xum xoe từng lọn tọc, bối rối nên xài loại nước
hoa nào, tranh cãi nhau từng chi tiết về kiến thức … Sau 50 năm, chẳng ai biết
mình, chẳng còn tên trong sổ sách, tựa bông hoa nở và tàn lụi – nơi nó mọc cũng
không còn mang vết tích. Hãy nghĩ đến ngày tận số mà sống cho ra con người khôn
ngoan, đừng lo lắng nhiều chuyện hão huyền nữa, mà hãy chuyên tâm tìm kiếm những
của cải vững bền ở quê trời.
Chúa Giê su nói một câu đáng cho ta phải suy tư thêm: “Ai tiếp
đón một trẻ nhỏ vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”. Như vậy, Chúa muốn nói đến
con đường tự hủy của Ngài: hóa thân làm người, sống kiếp nghèo, vô danh, bị đô
hộ, tiếp đón những tội nhân, bị nộp cho người đời và bị giết như một phạm nhân.
Thời xưa, đàn bà và trẻ em là những người không được đếm số trong cộng đoàn,
trong các phép lạ, vô danh tiểu tốt. Tại sao Chúa nói: các con hãy nên như trẻ
nhỏ, Thầy hiện thân nơi trẻ nhỏ, ai nhỏ nhất trong anh em sẽ trở thành người lớn
nhất? – Thưa, trẻ nhỏ là người tùy thuộc hoàn toàn vào người lớn, vào cha mẹ;
chính khi con người biết cậy dựa hoàn toàn vào Chúa thì Chúa sẽ thực hiện được
công trình cứu độ của Ngài, vì thế mà Mẹ Maria đã cất lời: Chúa đã làm cho tôi (người nữ tỳ của Chúa) biết bao điều kỳ diệu. Đối với con cái,
chúng ta mừng khi chúng tự lập (tự đứng vững, tự lo liệu và kiếm sống) , nhưng
đối với Chúa thì khác, chính lúc chúng ta cậy dựa vào mình để làm việc cho Giáo
hội thì thất bại là chắc, còn khi mình trở nên nhỏ lại thì quyền năng Chúa mới
tỏ hiện, vì Giáo hội là của Chúa và Chúa thích dùng con số nhỏ - kẻo loài người
kiêu ngạo mà tưởng rằng đó là công của mình.
Khi các môn đệ hỏi : "Ai là người lớn nhất trong nước trời?", Chúa lại tránh câu hỏi đó bằng một câu trả lời khác đi: "Nếu các con không hoán cải mà trở nên như trẻ nhỏ thì chẳng được vào nước trời" (Mt 18,1-3). Trở nên như trẻ nhỏ ở đây là con đường phó thác mà Thánh Tiến Sỹ Tê rê xa Hài Đồng đã sống: phó thác và tin tưởng hoàn toàn vào Thiên Chúa - kể cả việc vào nước trời, yêu mến Thiên Chúa qua những việc nhỏ bé hằng ngày. Ai đó đã nói: tin vào quyền năng và tình yêu Chúa là nền tảng của đức tin Ki tô giáo, nhưng tin vào quyền năng Chúa thì dễ hơn là tin vào tình yêu của Ngài, vì nếu ta thực sự tin vào tình yêu Chúa thì ta đã cảm nếm được hạnh phúc thiên đàng.
Câu chuyện sa tan tranh luận với Thiên Chúa về ông Giop hé lộ
cho ta biết: những thử thách xảy đến là một cơ hội rèn luyện nhân đức, tựa như
lửa thử vàng. Ông Giop đã trung thành với Chúa: không nguyền rủa Chúa, không chấp
nhận những tai ương là sự trừng phạt vì tội mình, mà vui lòng đón nhận mọi sự từ
tay Chúa: mình biết đón nhận ơn lành từ tay Chúa, còn điều dữ lại không biết đón
nhận sao?. Chúa Giê su cũng đã thưa với Cha: Nếu có thể được thì xin cất chén đắng
này cho con, nhưng xin đừng theo ý con mà là theo ý Cha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét