Thánh Phaolô nói đến một từ ngữ
rất hay: cái dằm. “Và để tôi
khỏi tự cao tự đại vì những mặc khải phi thường tôi đã nhận được, thân xác tôi
như đã bị một cái dằm đâm vào, một thủ hạ của
Xa-tan được sai đến vả mặt tôi, để tôi khỏi tự cao tự đại (2Cor 12,7). Người ta đoán là Thánh Phaolô bị
một căn bệnh nào đó nơi thân xác hoặc một điều sỉ nhục nào đó phải chịu.
Có một câu chuyện kể về một cô ca sĩ trẻ, mới 30
tuổi mà đã thành công tột bậc... Sau một đêm diễn, mọi người tụ họp lại và khen
ngợi cô là người qúa thành công, chồng cô là một người mẫu mực và đứa con cao
lớn của cô rất đẹp trai… Cô nghe tất cả và sau đó trả lời mọi người: “Thượng Đế
không cho ai quá nhiều, gia đình cô cũng có những nỗi khổ, vì đứa con trai đây
bị câm và một đứa khác đang bị nhốt ở nhà vì bệnh tâm thần. Thượng Đế rất công
bằng , ngài không cho ai quá ít, cũng không cho ai quá nhiều. Vì thế, đừng nên
chỉ nhìn thấy hoặc ngưỡng mộ những thứ người khác có, mà nên nghĩ và trân trọng
những thứ bạn đang có, cho dù đó không phải là những vinh quang tột đỉnh”
(internet).
Rất nhiều những vị thánh lớn trong Giáo hội là
những vị thánh trẻ, ta có thể kể đến Thánh Têrêxa Hài Đồng, Thánh Dominicô
Saviô. Rất nhiều nhà bác học để lại những công trình vĩ đại mà tuổi đời cũng
rất ngắn. Có lúc ta tự nghĩ Chúa chẳng biết tính toán gì cả, những vị ấy mà
sống thọ một chút thì Giáo hội và xã hội được nhờ biết mấy; trong lúc nhiều
người sống lây lất mãi trong bệnh tật thì giống như đã ‘lọt sổ’ rồi thì phải.
Mà khi đương thời, các Thánh thường trải qua những đêm tối đức tin và bị bỏ vạ
cáo gian, đó là những cái dằm để các Ngài khỏi phải hư đi và thêm xinh đẹp.
Tất cả là một mầu nhiệm của cuộc sống. Chúa ban
cho mỗi người những nén bạc khác nhau, với lệnh truyền hãy làm lợi những nén
bạc đó: tài năng, thời gian, sức khỏe, tiền bạc, sự an bình. Trong phiên xét xử
điển hình ở thế giới mai sau (Mt 25), Chúa không so sánh chỗ ngồi cao thấp, tất
cả đều kết bằng một câu: “Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, hãy vào hưởng vui
mừng của chủ ngươi”. Hai tiêu chí được đưa ra ở cuộc phán xét là thái độ trung
tín với bổn phận và cách đối xử với tha nhân. Cuộc sống của mỗi người đều có
những cái dằm tự dưng xảy đến cho bản thân và gia đình. Những nỗi khổ tâm và
những gian lao đó được ví như lửa Chúa dùng để trui luyện đức tin của ta nên
tinh tuyền. Cụ Phan Bội Châu có câu nói trứ danh: “Ví phỏng đường đời bằng
phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai”. Khi gặp những điều khó chịu trong cuộc
sống, hãy nghĩ đến ‘cái dằm’, xin Chúa giúp mình khiêm tốn chấp nhận và hãy
nghe tiếng Chúa thì thầm: “Ơn Ta đủ cho ngươi”.
Mùa vọng là mùa chờ đợi và cả cuộc sống trần gian
là mùa tỉnh thức sẵn sàng cho cuộc gặp gỡ Đức Kitô. Giáo hội luôn tin rằng cuộc
trở lại của Chúa Kitô là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng vì đời người ngắn ngủi
nên việc Chúa Giêsu trở lại đem từng người đi là điều thường xảy ra trước. Thời
Giáo hội sơ khai, các tín hữu nghĩ rằng việc Chúa trở lại sắp xảy ra, nên nhiều
người ăn không ngồi rồi, không chịu làm việc, và trong những thế kỷ gần đây
người ta cứ đồn đoán về ngày tận thế. Chúng ta đừng quan tâm về những tin tức
nhảm đó, điều quan trọng là hãy tỉnh thức chờ đón Chúa đến với từng người, vì
vào lúc ta không ngờ thì Ngài sẽ đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét