Chuyện kể rằng : Có một vị tu sĩ
trẻ xin vào tu trong một ngôi chùa. Sư trụ trì giao cho cậu xây một bức tường
trong khuôn viên tu viện. Cậu ta làm việc rất chăm chỉ và cẩn thận, ấy vậy mà
vẫn có mấy viên gạch ngay giữa bức tường không được ngay ngắn như ý muốn. Từ đó
về sau, khi dẫn khách đi tham quan vãn cảnh chùa, cậu ta tránh không đưa khách
đến đó. Và dĩ nhiên đời cậu cũng mất đi một phần hạnh phúc vì bị nỗi ám ảnh dày
vò.
Khi ngắm một vườn hoa, nếu không
để ý đến tiểu tiết và cách bố trí của nghệ nhân thì ta không thấy vẻ đẹp của
vườn hoa ấy, nhưng nếu chỉ để ý đến tiểu tiết mà không để cho cảm xúc được dâng
trào vì vẻ đẹp tự nhiên của cảnh vật thì sự thưởng thức cũng chưa trọn vẹn.
Khi ngắm nhìn một cô gái, thưởng
thức vẻ đẹp của khuôn mặt và hình dáng, cách phục trang và cư xử thì ta cảm
thấy cô gái có một sức thu hút kỳ lạ. Nhưng nếu ta suy nghĩ thêm rằng : ẩn chứa
sau nét tươi trẻ, còn có vô số những tư tưởng kỳ lạ và lời nói cũng như hành
động không mấy thanh cao tốt đẹp, vô số bệnh tật… thì tự nhiên ta thấy cô gái
ấy cũng thường thôi, không còn sức thu hút như lúc nãy.
Khi ta nghĩ về bản thân, nếu dừng
lại quá lâu ở những khuyết điểm tinh thần và thể chất thì ta sẽ thấy đời mình thật
nặng nề, nhưng nếu ta chỉ nghĩ đến những thắng lợi và ưu điểm mà gạt phăng hết
mọi suy nghĩ của tha nhân về ta thì bản thân ta trở nên người lố bịch đến nực
cười.
Khi nghĩ về một người bạn, ta
thường chỉ nghĩ đến những điều làm phật ý ta mà quên hết cả một quá khứ đầy
những tình cảm thân thương mà bạn dành cho ta, và thế là giữa những người bạn
đã có những bức tường ngăn cách.
Ai đó đã từng khuyên:
“Muốn sống hạnh phúc, hãy đếm
những niềm vui, đừng đếm những nỗi buồn.
Hãy đếm những người bạn, đừng đếm
những kẻ thù”. Vì tự nhiên ta dễ chìm trong nỗi buồn và dễ nhìn thấy khuyết
điểm tha nhân. Khi mình buồn, hãy phân tích xem vì chuyện gì và đừng để nỗi
buồn chán lây lan đến những lãnh vực khác của cuộc sống. Khi mình phẫn nộ
(trong suy nghĩ) với anh em, hãy nghĩ lại xem hình như mình đang quá bất công
với tha nhân.
Con người cần ánh sáng mặt trời để
hoạt động nhưng cũng cần bóng tối của màn đêm để nghỉ ngơi an bình.Cuộc đời và
tha nhân quanh ta có vẻ đẹp và bóng tối đan xen tựa lúa và cỏ lùng cùng chung
sống mãi cho đến ngày tận thế. Nếu ta cứ mải nhìn vào mặt tối của cuộc sống thì
dễ mất đi niềm tin và hy vọng là sức sống để vươn tới tương lai. Nhưng nếu ta
chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng của cuộc đời thì ta sẽ trở nên trò cười cho thiên
hạ. Để sống hạnh phúc và vững tin vào Chúa, phải biết nhìn về bản thân, tha
nhân và cuộc đời một cách hài hòa : có tốt mà cũng có xấu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét