Những dấu hỏi???
Cuộc sống luôn có những điều xảy ra, tuy nhỏ, nhưng gợi
lên cho ta sự ngạc nhiên, khi ta liên tưởng đến điều gì đó cao siêu hơn, làm
cho cuộc sống trở nên thi vị hơn. Chúng là những câu chuyện thật, nhỏ, nhưng ý
nhị, tựa như những bông hoa rừng – đóng góp cho đời một vài nét tươi thắm.
Sét đánh. Chuyện xảy ra cách đây gần 1 tháng. Buổi tối, bà
con tụ họp đọc kinh cầu nguyện cho bà Anna. Cha xứ cũng hiện diện để làm nghi
thức. Trời mưa đã khá lâu, bỗng một tiếng sét nổ lớn, tia lửa chạy qua khu vườn,
điện tắt ngúm, nhiều viên gạch trong nhà bị bong tróc. Thật may mắn là không ai
bị sét đánh! Chúng ta tự hỏi: tại sao sét lại đánh vào giờ này, biết bao năm
tháng không có sét vì đã có rất nhiều thu lôi của hệ thống điện lưới! Chỉ có
Chúa biết, con người chỉ biết tạ ơn là đã không xảy ra thêm chuyện đau thương ngay
trong gia đình tang quyến. Tiếng sét hôm đó làm cho nhiều người nghĩ đến câu
Kinh Thánh: Hãy sẵn sàng và tỉnh thức, vì lúc các con không ngờ thì Con Người sẽ
đến.
Chó cảnh. Chó mẹ đẻ được 3 con nhỏ, bán bớt 1 đứa, chỉ còn lại
hai con nhỏ: 1 đực, một cái. Điều lạ là con đực rất bảnh trai, hiền lành; trong
lúc con cái lại nghịch ngợm quá sức! Đúng như cha ông nói: cha mẹ sinh con, trời
sinh tính. Chó đã vậy, huống chi là người. Mình phải chấp nhận tính khí của con
như chúng là, không thể cứ so sánh đứa này với đứa kia, vì sẽ tạo áp lực không
cần thiết, tạo nên sự thù ghét bất hòa giữa con cái. Mỗi đứa con một cá tính,
cha mẹ đừng ép chúng vào một khuôn, nhưng biết giúp mỗi đứa lớn lên trong cá
tính của nó, nên thánh trong cá tính và nén bạc của mỗi đứa. Những con chó có một
đặc tính lạ nữa là chúng làm vệ sinh cho nhau ở những vị trí mà con kia không tự
mình lo liệu được, nhất là hai tai và mắt. Điều này gợi nhớ đến câu chuyện bữa
tiệc thiên đàng và hỏa ngục – với những chiếc đũa dài: thiên đàng no say vì người
này giúp đỡ người kia, hỏa ngục đói khát vì ai nấy chỉ biết lo liệu cho chính
mình. Điều gợi nhớ thứ hai là Thiên Chúa đã dự liệu sự dị biệt giữa người này với
người kia trong một cộng đoàn, giữa người nam và người nữ, ban cho mỗi người những
ân điển khác nhau… là để bổ túc cho nhau và nâng đỡ nhau, làm cho cuộc đời thêm
tươi đẹp và giúp nhau đi suốt cuộc hành trình dương gian. Tại sao con người
không muốn chấp nhận sự khác biệt của nhau, tại sao phong trào đấu tranh cho nữ
quyền luôn đòi hỏi người phụ nữ phải làm những việc như nam giới: giống nhau mà
quên đi ưu phẩm của người nữ trong chương trình tạo dựng của Ngài.
Tình yêu. Trong dịp này, Giáo xứ có sự hiện diện của thầy Phó
tế: một bông hoa đẹp trong vườn hoa Giáo hội, tỏa hương sắc của sự dâng hiến, làm
chứng cho sự hiện diện của nước trời mai sau. Trong dịp này cũng có những đám
cưới, một cô dâu bị mất một cánh tay (vì tai nạn khi nhỏ) cũng lên xe hoa về nhà chồng. Tôi không
biết nhiều về cuộc tình và môi trường sống của đôi bạn trẻ, nhưng tôi thấy cảm
động vì trong cuộc tình này có biểu hiện
của một tình yêu vô vị lợi: đón nhận nhau dù người bạn đời có sự bất toàn về thể
lý. Chúc mừng đôi bạn đã dũng cảm đến với nhau, và sự quảng đại là tiền đề quan
trọng cho một cuộc hôn nhân bền vững, hạnh phúc.
Hãy là chính mình. Cha ông ta nói: ma chê, cưới trách. Cứ hỏi
một người vừa lo đám cưới cho con, họ sẽ nói cho bạn rằng họ bị trách điều này
điều nọ, kẻ được mời cũng trách mà kẻ không được mời cũng trách. Ai đó đã phân
tích: người Tây phương, khi con cái lập gia đình, họ chỉ mời những người có
liên hệ gần gũi; còn người VN mình, khi gia đình có việc, thường làm rình rang
quá mức cần thiết, kiểu như muốn thể hiện bản thân, gây khó xử cho nhiều người.
Bởi vậy, điều gì mình thấy đúng thì mình làm, đừng quá khổ tâm vì dư luận, vì
làm sao vừa lòng hết mọi người được. Trên phương diện tâm linh, Cha Phương Đình
Toại có một phân tích rất thâm thúy: Tại sao nhiều người quá khổ tâm để chứng tỏ
cho mọi người biết là mình đáng được mọi người kính trọng và yêu mến! Điều đó
không bao giờ xảy ra, vì luôn có những kẻ không tốt với mình, và thực ra điều
đó cũng không quá quan trọng, tại sao mình không nhớ đến biết bao nhiêu người
quan tâm đến mình, cư xử tốt với mình, và rằng Chúa là đủ cho mình rồi, và rằng
trên đời chỉ cần dăm ba người để mình tin cậy là cũng quá đủ.
Ngày nay, người ta thường nói đến từ vô cảm. Vô cảm trước hết
là không nhìn thấy cái đẹp, cái xấu, điều linh thánh và điều đáng xấu hổ. Người
vô cảm thường không thấy tội của mình và không nhận ra tình yêu của Thiên Chúa
và tha nhân dành cho mình. Như vậy, người vô cảm là người đáng thương hơn là
đáng ghét, vì họ như kẻ đang bị bệnh và cần được chữa lành. Xin Chúa mở mắt
con, để con thấy bàn tay kỳ diệu Chúa khắp nơi nơi: vạn vật, cây cỏ và động vật,
tình người và tình Chúa. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét