“Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi mẹ dẫn con đi,
Con thi trường học mẹ thi trường đời…”
Tiếng ru trong đêm văng vẳng của ai đó gợi lên trong lòng con một nỗi niềm
xao xuyến. Mẹ ơi con nhớ mẹ thật nhiều!
Ngày ấy
khi con còn thơ bé, nhà mình nghèo lắm mà lại đông anh em; không những thế Bố
phải vắng nhà trong suốt một thời gian dài “Cải tạo”; một mình Mẹ vừa nuôi
bảy anh em con mà còn phải phụng dưỡng ông bà Nội; vậy mà chưa một lần con
nghe Mẹ than vãn…
Một chốn đôi nơi khi thì ở vùng kinh tế mới, khi ở thị xã để chạy chợ. Mẹ đi
về như thoi đưa để cố kiếm cho chúng con những bữa cơm hằng ngày… Mỗi đêm
dường như Mẹ chỉ ngủ khoảng 3 giờ đồng hồ. Mẹ nhận may gia công quần áo để
tăng thêm thu nhập… Những lúc thức một mình giữa đêm khuya thanh vắng, con
biết mẹ muốn có con ở bên cạnh cho đỡ buồn, nhưng tuổi còn ham ngủ có mấy lần
con thức cùng mẹ được đâu. Con cứ vô tư lớn lên trong sự chăm lo tần tảo của
mẹ...
Năm tháng trôi nhanh, con trở thành thiếu nữ. Con bước vào đời đầy tự tin với
tuổi trẻ, con có biết đâu Mẹ vẫn đang âm thầm lặng lẽ dõi theo bước con đi,
mẹ cầu cho con trong từng lời kinh nguyện… Mẹ lo cho con thân gái dặm trường
và hằng đêm mẹ không ngủ... Mỗi lần đi xa về con hồn nhiên mà kể cho mẹ
chuyện này chuyện nọ… mà chẳng khi nào con hỏi thăm được mẹ một câu. Tuổi
xuân phơi phới và tình yêu đến với con, con buâng khuâng mơ mộng nhiều hơn là
chuyện trò với Mẹ. Mẹ lại ân cần đến bên con thỏ thẻ lo con gái mẹ “khôn ba
năm dại một giờ”.
Ngày con về nhà chồng, con thấy mắt mẹ xa xăm, Mẹ lại lo cho niềm hạnh phúc
của con gái mẹ. Con an vui trong hạnh phúc, tình yêu gia đình mà ít khi về
thăm Mẹ. Ở nơi xa xôi có một người Mẹ luôn lo âu cho người con gái bé bỏng
của mình.
Khi con sinh cháu đầu lòng Mẹ mừng vui khôn xiết nhưng rồi Mẹ lại lo con gái
mẹ vụng về không biết chăm em bé... Có cháu rồi thỉnh thoảng con đưa cháu về
thăm Ngoại nhưng có lần nào con ở bên Ngoại được lâu, con phải vội về. Bà
Ngoại nựng cháu, ánh mắt đăm chiêu nhìn con gái-thương cho số nó tất bật...
Nghe tin con nhập viện vì bị viêm ruột thừa, Mẹ vội vã đến với con và ở
bên con đến khi con xuất viện. Mẹ lo con gái mẹ tủi thân khi trong những ngày
bệnh hoạn.
Năm tháng trôi qua, con tận hưởng tình thương của mẹ như ân huệ của đất trời,
như những hạt sương đêm làm cho vạn vật tỉnh lại sau một ngày oi bức, như cơn
gió mát thổi đến giữa mùa hè. Con tận hưởng và ngụp lặn trong tình yêu mẹ;
vậy mà có mấy khi con bộc lộ với Mẹ những tình cảm chân thành? chỉ thỉnh
thoảng đôi lần về thăm Mẹ...
Tuổi già đến vùi Mẹ lúc nào con chẳng biết. Năm tháng trôi qua, tuổi đời
chồng chất, những tích lũy của một thời gian khổ đổ sụp xuống trên đôi vai mẹ.
Tin Mẹ nhập viện vì căn bệnh xuất huyết bao tử, con lật đật xắp xếp việc gia
đình về bên Mẹ không quên mang theo chiếc phong bì ... biếu Mẹ lo viện phí.
Đến cạnh Mẹ con cũng chẳng hỏi lời nào (vì BS đã thông báo bệnh tình của Mẹ),
con lặng lẽ cầm chiếc phong bì trong tay, ngồi xuống bên Mẹ. Đôi mắt Mẹ đục
mờ nhìn con tha thiết, bàn tay xương xẩu run run của Mẹ đưa ra vội vàng như
chờ mong con đã lâu. Cái siết tay nồng nàn yếu ớt như cuốn chặt cổ tay con,
chiếc phong bì rơi xuống…
Con sững sờ đắng trong cổ họng… Mẹ ơi! Mẹ muốn con ở bên Mẹ như thuở xưa lúc
Mẹ một mình thức giữa đêm… đã bao giờ con ở với Mẹ được đâu? Mẹ ơi, làm Mẹ
rồi mà con vẫn chưa hiểu hết tình Mẹ. Tiếng cám ơn con thường nói với Mẹ mỗi
ngày sao bỗng dưng sáo rỗng và vô vị quá!...
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét