Người bạn linh mục của chúng ta,
Phaolô Nguyễn Công Minh, đã từ giã trần thế một năm trước đây để đi trình diện
Chúa để được chiêm ngưỡng thánh nhan Ngài: “Từ nay không còn đau đớn và muộn
phiền nữa, không còn những lỗi phạm đến Chúa và anh em nữa, và cuộc đấu tranh
giữa cái thiện và cái ác nơi bản thân cũng không còn diễn ra nữa, chỉ còn lại
một sự im lặng và an nghỉ trong Thiên Chúa.
Sự im lặng ở đây không phải là
cõi hư vô, nhưng là một thực tại mà Thiên Chúa muốn giữ bí mật tuyệt đối, là
một yếu tố cấu thành đức tin: “phúc cho ai không thấy mà tin”. Trí tò mò của
con người đã nhiều lần tự đặt những câu hỏi về đời sau, về số người được cứu
rỗi, về tình trạng hạnh phúc và điều kiện để vào nước trời. Những câu hỏi đó,
người Do Thái đã từng hỏi Chúa Giêsu và Ngài đã trả lời rất rõ ràng và không úp
mở trong các sách Tin Mừng. Nhưng vì không thể kiểm chứng bằng lý chứng khoa
học, nên đầu óc con người cứ mãi phân vân: không biết lời nói của Chúa Giêsu có
thật không?
Con người được cấu thành bởi một
thân xác và một linh hồn. Thân xác được cấu thành bởi những yếu tố vật chất,
luôn tìm kiếm và lệ thuộc vào vật chất, lý trí chỉ muốn tin nhận những gì có
thể kiểm chứng bằng giác quan. Còn linh hồn là phần thiêng liêng được Chúa trực
tiếp tạo dựng để kết hợp với thân xác, làm thành một ‘hữu thể’ duy nhất. Nơi
từng người, Thiên Chúa còn đặt để một thiên thần bản mệnh để giúp ta đi trên
con đường trọn lành.
Nơi cha Phaolô, những cuộc chiến
nơi bản thân để hướng đến sự trọn lành, và những giằng co với lý trí trên lãnh
vực đức tin nay không còn nữa. Cha đã tiến vào vùng ánh sáng để có thể chiêm
ngưỡng Thiên Chúa diện đối diện, cha đã thấu hiểu bàn tay dịu dàng của Chúa ủ
ấp trên từng biến cố cuộc đời, những điều mà khi ở trần thế trí óc cha không
ngừng vật lộn để giữ vững niềm tin. Thế nhưng, đến lượt cha cũng phải giữ im
lặng để chúng ta tin.
Giáo hội dạy ta rằng: ngoài những
vị được tuyên phong là thánh, Giáo hội không biết rõ về phần rỗi của một ai
khác. Đúng là một bức màn bí mật luôn bao phủ ‘sự chết’, để con người luôn tin
nơi tình thương vô biên của Thiên Chúa và không đưa ra những tính toán thực
dụng cho cuộc sống mình ở trần gian nầy. Nhưng chúng ta cũng biết được rằng Thiên
Chúa luôn là người cha nhân từ, Ngài còn thương từng người con cái được sinh
ra, còn hơn cả cha mẹ đẻ của ta nữa. Đó luôn là một lý chứng để ta tin rằng:
Thiên Chúa không nỡ vứt bỏ những kẻ tin vào Ngài vào lửa hỏa ngục, có chăng là
các linh hồn ấy đang trải qua tình trạng thanh luyện nơi luyện ngục, và họ rất
cần sự giúp đỡ của chúng ta.
Những người đã lìa thế trước
chúng ta vẫn tiếp tục cuộc sống của họ, nhưng ở một trạng thái khác với chúng
ta là những kẻ đang tại thế. Thân xác họ đã trở về tro bụi. Còn linh hồn họ,
với bản tính thiêng liêng, không cần ăn uống nên chẳng có lo âu, họ không còn
phạm tội và cũng không còn cơ hội lập công. Tuy vậy, những người đã khuất có một khả năng rất quý
giá là có thể chuyển cầu cho chúng ta, và với bản tính thiêng liêng, họ
thấu hiểu nhu cầu và cùng đích cuộc sống ta đang trải qua một cách tỏ tường.
Bởi đó hãy cầu nguyện cho những người đã khuất được hưởng lòng thương xót Chúa,
và cũng luôn tin tưởng cầu nguyện với họ để xin sự trợ giúp thiêng liêng và cả
những nhu cầu cần thiết trong cuộc sống.