Con người luôn sợ phải đi một
mình, không có người đồng hành. Dân Do Thái ngày xưa và cả Giáo hội hôm nay
luôn bị thử thách về sự hiện diện của Thiên Chúa trong dòng lịch sử: “Có Thiên
Chúa ở với chúng ta hay không? Nếu có Thiên Chúa, tại sao chẳng thấy hành động
của Ngài khi những kẻ tin Ngài bị đàn áp và khi kẻ ác được hưng thịnh?
Lịch sử dân Do Thái luôn tùy
thuộc vào việc tin vào Thiên Chúa hay không. Sau biến cố vượt qua biển đỏ, dân
Do Thái tràn đầy tin tưởng vào Thiên Chúa của họ, một Thiên Chúa hùng mạnh và
trung thành với mọi lời đã hứa. Thế nhưng cuộc xuất hành quá lâu giữa sa mạc với
nhiều gian nan đã thử thách niềm tin của họ rất nhiều, dù có áng mây ban ngày
và cột lửa ban đêm luôn đồng hành, dù cho có ông Moisen và hòm bia ở giữa họ,
nhưng họ vẫn lẩm bẩm kêu trách và nghi ngờ Thiên Chúa: “Có Thiên Chúa ở với
chúng ta hay không?”. Đã có lúc họ đã đúc bò vàng và thờ lạy nó, họ cảm thấy
yên tâm vì con mắt phàm nhân luôn nhìn thấy con bò ấy. Khi đã định cư ở đất Canaan, dân Do Thái luôn bị cám dỗ chạy theo các thần mà
dân ngoại thờ, dù họ biết rằng giao ước Sinai đã ghi rõ ràng: Thiên Chúa sẽ bảo
vệ dân nếu họ trung thành thờ phượng một mình Ngài. Đã có những cuộc trở về với
ân tình Thiên Chúa, thanh tẩy tâm hồn và cùng tuyên xưng niềm tin vào Yavê, là
Thiên Chúa của các tổ phụ và là Đấng đã làm bao việc kỳ diệu trong lịch sử cho
dân Ngài. Nhưng rồi cơn cám dỗ trung thành với lời cam kết Sinai đã không ngừng
diễn ra, và đã nhiều lần họ đã phải trải qua cảnh lưu đày.
Trong biến cố Truyền Tin, sứ thần
chào Đức Maria với tước hiệu “đầy ơn phúc, có Thiên Chúa ở cùng”. Bao lâu con
người không bị tội lỗi chế ngự thì họ được kết hiệp với Thiên Chúa và Thiên
Chúa ngự trong lòng họ. Khi ta phạm tội là ta xúc phạm đến Thiên Chúa và anh
em, ta tự tách rời khỏi Thân Thể Huyền Nhiệm và làm cho Thân Thể đó trở nên
nghèo nàn đi. Người tay sạch lòng thanh, người chuyên chăm tìm kiếm Thiên Chúa
qua cầu nguyện và tham dự các bí tích là người diễm phúc vì được kết hiệp với
Thiên Chúa và được Thiên Chúa ở cùng.
Những lúc gian nan, con người
thường bị cám dỗ tưởng rằng mình đơn côi vác thập giá cuộc đời. Trên Thánh giá,
chính Đức Giêsu đã từng thốt lên: “Sao Cha để con một mình?”. Thiên Chúa là người
cha luôn bênh đỡ, đồng hành và không bao giờ cho phép xảy đến những gánh nặng mà ta
không đủ sức vác: Chúa ban ơn riêng cho từng người tùy hoàn cảnh sống mà họ
trải qua.
Quả thực, Thiên Chúa luôn hiện
diện và hành động trong vũ trụ nầy, nhưng cách hành động của Ngài khác xa sự tưởng
tượng của con người: con người thích phô trương thì Thiên Chúa lại thích ẩn
mình, con người thích mọi sự phải được giải quyết nhanh chóng thì Thiên Chúa
lại kiên nhẫn, con người thích Thiên Chúa trừng phạt những kẻ gian ác thì Thiên
Chúa lại tỏ ra quá nhân từ đến nỗi Ngài cứ làm mưa trên kẻ lành người dữ, con
người tưởng rằng Chúa công bình thì Ngài lại không mỏi mệt để tha thứ cho mọi
người thành tâm thống hối trở về. Và Thiên Chúa đó luôn đồng hành với ta mọi
ngày, mọi hoàn cảnh, đó là sự thật lớn lao mang lại hạnh phúc cho kẻ tin vào
Thiên Chúa.