Tuy sống bên cạnh nhau trong cùng một cộng đoàn, nhưng hành
trình đức tin của mỗi người không ai giống ai về độ khó, độ dài và về kết quả.
Bởi đó mà chúng ta cần dùng những lời lẽ tích cực mà an ủi nhau, nhất là khi
tha nhân đang trải qua giai đoạn khốn khó vì bệnh tật hay bị thử thách niềm
tin. Một trong những lời khuyên rất cần thiết cho cuộc sống: “Hãy nhìn thấy khía
cạnh tích cực trong mọi điều xảy ra”. Quả vậy, con người thường hay đau khổ vì
trí tưởng tượng của mình và vì thói quen so sánh mình với người khác.
Khi một người bị phát hiện là có khối u (cancer) trong cơ
thể mình, những người thân và chính bản thân họ thường choáng váng vì tin sét
đánh này: tương lai gia đình sẽ ra sao? Tại sao mình phải chịu sự xui xẻo nầy,
đây phải chăng là một sự trừng phạt? Rất nhiều người đến để chia sẻ gánh nặng
mà gia đình bệnh nhân đang và sẽ trải qua, họ nói những lời động viên và thông
cảm, sự hiệp thông và chung sức trong lời nguyện cầu. Những ngày đầu tiên trôi
qua thì mọi người sẽ bình tĩnh đón nhận sự kiện hơn. Họ dần khám phá sự hiện
diện của Thiên Chúa trong cơn hoạn nạn.
Có thể nói việc ‘Thiên Chúa chăm sóc và lo liệu cho con
người đến mức độ nào’ là một trong những vấn đề khó lý giải. Người không có
niềm tin thì cho rằng mọi sự đều là tự nhiên, chẳng có một Đấng nào tạo dựng và
đang điều hành vũ trụ nầy cả. Con người bệnh hoặc chết là do hậu quả của việc
giữ gìn sức khỏe hoặc do đoản mệnh mà thôi. Thế nhưng, người có niềm tin thì
vẫn nhớ Lời Chúa nói: “Mọi sợi tóc trên đầu các con đều được đếm cả rồi và
không có sợi nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết. Đừng lo lắng về của
ăn áo mặc, vì Cha anh em biết rõ anh em cần gì. Không ai trong các con, nhờ lo
lắng mà có thể kéo dài thêm đời mình, dù chỉ một gang tấc. Tiên vàn hãy tìm
kiếm nước Thiên Chúa và sự công chính của Người, còn mọi sự khác Người sẽ ban
cho anh em”(Mt 6,25-34)
Quả thật, khi đến thăm người bệnh, chúng ta phải lựa lời mà
nói để tránh những kiểu nói không phù hợp với niềm tin. Đừng xem bệnh tật là
một hình phạt của Chúa để ta đền tội, vì như vậy Chúa là Đấng hay trả thù. Đừng
xem bệnh tật là thánh giá Chúa gửi, vì như vậy ta dễ nhận xét Chúa là một vị
thần độc ác. Đừng xem bệnh tật là sự xui xẻo của vận hạn mà mình không biết để
kiêng cữ, vì quan niệm nầy sẽ dẫn ta đến thói quen đi xem bói toán. Sách GLHTCG
nói với chúng ta rằng: Không thể dùng một câu Kinh Thánh đơn thuần để trả lời
cho vấn nạn tại sao có đau khổ mà phải dùng đến toàn bộ pho Kinh Thánh và phải
xin ơn soi sáng. Bao lâu còn ở trần gian, con người chỉ có thể hiểu một phần
nào đó về đau khổ, mọi sự sẽ được phơi bày khi con người bước qua ngưỡng cửa sự
chết. Sách Giáo lý còn dạy thêm rằng: đau khổ và bệnh tật là hậu quả của tội
lỗi, Thiên Chúa cho phép sự dữ xảy ra và Ngài sẽ dùng quyền năng vô biên của
Ngài để rút ra nhiều sự lành cho phần rỗi linh hồn, Thiên Chúa là người Cha
nhân lành luôn muốn cho con người hạnh phúc, Ngài hiện diện và đồng hành với
con người đang trải qua đau khổ. Những đau khổ ta chịu nếu được đón nhận với
lòng yêu mến Chúa sẽ trổ sinh những hoa trái thiêng liêng vô cùng quý giá cho
mình và đồng loại: cộng tác vào chương trình cứu độ mà Chúa Kitô cho ta dự
phần, đền tội mình và tội nhân loại, rèn luyện nhân đức và được trở nên giống
Chúa Kitô.
Bởi vậy, hãy nhìn bệnh tật như cơ hội thuận tiện để gần gũi
Chúa và lo lắng cho phần hồn, giúp mình dần từ bỏ ý riêng và những giá trị vật
chất – chuẩn bị cho cuộc từ bỏ cuối cùng lúc ta ra đi khỏi trần thế nầy. Mọi sự
ở trần gian nầy, dù ta miệt mài và vất vả làm việc mới có được, cũng chỉ là
chiếc áo ta bỏ lại khi ta trở về lòng đất mẹ, chỉ còn lại tấm linh hồn trinh trong
phản chiếu lòng mến Chúa yêu người mà ta đã chắt lọc qua cuộc sống trần gian.
Dù trong hoàn cảnh nào, hãy không ngừng thưa lên: “Lạy Chúa
Giêsu, con tín thác vào Chúa”, và tâm hồn ta sẽ tìm được bình an ngay bây giờ
và mãi mãi.