Lời Chúa nói rất rõ ràng: “Nếu
các con không trở nên như trẻ nhỏ, các con sẽ chẳng được vào nước trời. Thầy
bảo thật anh em: Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì
sẽ chẳng được vào” (Mc 10,15). Đâu là những đặc tính của trẻ em, những điều mà
người lớn chúng ta đã đánh mất, và bây giờ phải tìm lại cho bằng được như là
điều kiện thiết yếu để được vào nước trời?
Hãy quan sát một đám trẻ đang
chơi đùa, hãy nhìn cách sống trẻ em trong gia đình mình để xem đâu là những nét
đặc trưng của trẻ và nhìn vào cõi lòng mình nhận ra vài điều khác biệt giữa trẻ
em và người lớn.
Trẻ em thì đơn sơ vui vẻ. Trẻ em
nhìn cuộc đời luôn màu hồng, chẳng có gì phải bận tâm, chỉ lo sống giây phút
hiện tại, và dĩ nhiên chúng thường dệt những giấc mơ vui vẻ về ngày tết, nghỉ
hè, du lịch. Người lớn chúng ta thường nhìn cuộc đời quá nghiêm trọng, nặng nề với những bổn phận và cạnh tranh, cảm thấy khổ về đủ thứ chuyện:
công ăn việc làm, thỏa mãn các ước mơ, tự ái, bực mình với các mối quan hệ,
chuyện gia đình mình và chuyện dòng tộc, chuyện sinh hoạt giáo xứ và các sinh
hoạt nhóm… Người lớn khổ vì muốn chứng tỏ cái tôi, vì sĩ diện, vì ước muốn cầu
toàn và muốn tự mình xếp đặt đời mình. Nhưng rồi có những sự việc và hoàn cảnh
sống không tùy thuộc nơi sự xếp đặt và lo liệu của mình: quốc tịch, gia đình,
mã gen di truyền, sức khỏe. Chỉ khi nào người lớn học được sự phó thác của trẻ
nhỏ, họ mới hạnh phúc và an bình: biết lo liệu nhưng cũng phó thác, có trời mà
cũng có ta. Trẻ em chẳng lo gì cả về quá khứ và tương lai, vì đã có
cha mẹ lo hết rồi, chúng chỉ bận tâm đến hiện tại thôi. Sao chúng ta không học trẻ con ở điểm này nhỉ? Thánh Phêrô
đã nói rất xác tín: “Mọi lo âu hãy trút cả cho Người vì Người chăm sóc đến anh
em” (1Pet 5,7). Sở dĩ, chúng ta lo lắng nhiều điều vì tưởng rằng ông chủ đang
đi xa và đang ngủ quên, thực sự Chúa đang hiện diện ở đầu mũi thuyền, chỉ cần
ta tin tưởng kêu xin sự trợ giúp thì Ngài sẽ ra tay. Còn nếu ta quá lo lắng
nhiều sự thì đã lo hết phần của Chúa. Một đứa trẻ được sinh ra là được hưởng
trọn niềm hạnh phúc cha mẹ dành cho nó, dù nó có công trạng nhiều hay ít thì
vẫn được cha mẹ thương yêu và ban cho nó phần gia tài thuộc về nó. Khi đối diện
với mầu nhiệm nước trời, Thiên Chúa muốn ta tận hưởng niềm vui vì được làm con
cái Chúa, được muôn ân lộc và được ban cho hạnh phúc thiên đàng như là phần
thưởng nhưng không, dù công trạng ta chẳng đáng. Chúa muốn ta sống tốt giây phút hiện tại và chừng đó là đủ, còn quá khứ và tương lai cứ để Chúa lo liệu.
Có câu nói về trẻ: “việc nhà thì
nhác, việc chú bác thì siêng” . Muốn nói lên
rằng trẻ em không tính toán như người lớn. Chúng nhiệt tình làm việc
chúng thích mà không tính toán hơn thiệt và xem lợi lộc cho mình hay không. Não
trạng vụ lợi đã đi vào tâm thức người lớn: làm việc gì phải có động lực, phải
xét xem được gì và mất gì, và dĩ nhiên không có lợi thì ta không làm. Sự tính
toán vụ lợi đã đi vào cả trong lãnh vực đạo đức: đi lễ Chúa nhật vì sợ tội, khi
gian nan hoạn nạn mới chạy đến nhà thờ, kể công với Chúa, giữ đạo để được may
lành. Hãy học ở trẻ sự nhiệt tình làm mọi việc mà không so đo tính toán, kể cả
việc đời và nhất là việc đạo, và hãy xác tín rằng Thiên Chúa không bao giờ kém
rộng rãi hơn cõi lòng ta đâu. Thánh Phaolô nói: Dù anh em ăn, dù anh em uống,
anh em hãy làm mọi việc vì lòng yêu mến, nghĩa là hãy loại bỏ sự tính toán với
Chúa và anh em khi ta làm việc.
Trẻ em mau bỏ qua chuyện cũ. Đây
có lẽ là điểm quan trọng nhất mà người lớn chúng ta cần phải học để được thanh
thản trong cuộc sống và để được hưởng lòng thương xót Chúa, vì mỗi ngày chúng
ta thưa với Chúa nhiều lần: “Xin tha nợ cho chúng con như chúng con tha cho kẻ
có nợ với chúng con”. Trẻ em mau giận và mau quên như chưa từng có gì xảy ra,
còn người lớn chúng ta lưu giữ những xúc phạm của anh em mình đến nhiều năm,
lâu lâu lại nhắc lại. Vẫn biết đó là cái dại vì làm cho cuộc đời ra nặng nề,
nhưng tính tự ái lại quá lớn, ai cũng muốn chứng tỏ mình lớn hơn người kia. Xin
Chúa thương xót chúng con, giúp chúng con vượt lên chính mình, vượt qua lòng tự
ái để tạo nên sự hiệp nhất của một thân thể: hiệp nhất trong những dị biệt. Xin
cho chúng con xây dựng cộng đoàn giáo xứ như lòng Chúa mơ ước, vì con biết rằng
Chúa cho mỗi người mỗi nén bạc khác nhau không phải để chúng con so sánh hơn
thua nhưng là để làm cho cộng đoàn thêm sinh động và phong phú.
Chúa Giêsu đã âu yếm những trẻ
nhỏ vì tấm lòng đơn sơ trong trắng, không tính toán hơn thiệt và kể công, không
chấp nhất giận dỗi, không tìm cách chứng tỏ cái tôi, không sĩ diện giả dối.
Chúa cũng mời gọi ta hãy học với Chúa vì “Ta hiền lành và khiêm nhường trong
lòng”, từ trong cõi lòng chứ không phải dáng vẻ bên ngoài đâu nhé. Không thể
trong một ngày mà ta thay đổi được lòng dạ mình. Sống đạo là một cuộc hành
trình, mỗi ngày hãy trở về bên Chúa và trở về cõi lòng mình, để học hỏi và múc lấy sức mạnh giúp biến đổi cuộc đời cho
xinh đẹp hơn.