Tôi ghé thăm một gia đình đang
trải qua thời kỳ gian khó vì bệnh tật. Người mẹ đã từng bị ung thư phổi, một
người con đang bị ung thư máu và người cha cũng đang liệt giường - bị gãy tay
chân vì tai nạn xe cộ. Điều lạ lùng là họ nói chuyện như không có gì nặng nề và
bệnh tật gì cả.
Gia đình ấy có một bà mẹ trước
đây đã từng đi tu, một người cha hoạt động tích cực trong hội Legio và 2 người
con trai đã trưởng thành. Cách đây khoảng 25 năm người mẹ ấy đã từng bị ung thư
phổi, không ‘xạ trị’ vì nhà nghèo, đã về nhà và cậy trông vào ơn Chúa, và việc
chị sống đến giờ nầy cũng là một điều lạ. Người mẹ nói với mọi người: “Nếu mình
biết chấp nhận thì không thấy bệnh tật là nặng nề gì cả”. Một câu nói bình dị
nhưng ẩn chứa cả một niềm tin sâu xa: Thiên Chúa có một kế hoạch cụ thể cho
từng người trong mỗi việc đang xảy ra, Chúa biết rõ ta cần gì, Chúa ban ơn cho
ta trong từng hoàn cảnh.
Những người đến thăm gia đình kia
đều rất ngạc nhiên vì họ vẫn đùa với nhau, dù người con ấy có thể ra đi trong
một ngày rất gần. Tôi nghĩ họ giữ được bình tĩnh giữa nghịch cảnh vì biết đặt
Chúa làm trung tâm của đời sống chung trong gia đình, thường xuyên tìm kiếm
thánh ý Chúa, dù khi được bình an hay khi phải đối diện với những khó khăn, thử
thách. Sống theo thánh ý Chúa không hề là chuyện dễ dãi, nhất là trong
một thời đại mà những giá trị Phúc Âm bị coi như lỗi thời và phản tiến bộ…
nhưng đó chính là nẻo đường dẫn đến niềm vui đích thực.
Đối với những tâm hồn đạo đức, sống hay chết đều không quan
trọng, miễn là đẹp lòng Chúa và thuộc trọn về Ngài: “Điều
chúng tôi thích hơn, đó là lìa bỏ thân xác để được ở bên Chúa. Nhưng, dù còn ở
trong thân xác hoặc đã lìa bỏ thân xác, chúng tôi chỉ có một tham vọng là làm
đẹp lòng Người (2Cor 5,8). Và trong thư gưi giáo đoàn Êphêsô, thánh Phaolô cũng
nói: “Tôi bị giằng co giữa hai đàng, ao ước của tôi là ra đi để gặp gỡ với
Chúa, điều này tốt hơn bội phần nhưng ở lại đời này thì cần thiết hơn vì anh
em”.
Là người tin vào Chúa Kitô, Đấng đã yêu thương ta và hứa ban cho ta
phúc trường sinh, nhưng ta vẫn sợ Chúa ban thập giá và sợ Chúa ‘gọi’ đến trình
diện, vì đó thực sự là những lúc niềm tin ta bị thử thách, vì “tin là xác tín
vào những điều ta không kiểm chứng được”, và một trong những điều ta không kiểm chứng được đó là sự sống đời sau.
Lạy Chúa, những ngày xuân đang
đến gần, người người trở về quê để vui hưởng niềm vui gặp gỡ những người ruột
thịt thân thiết. Các bệnh viện cũng trở nên vắng vẻ, tuy bệnh tật vẫn còn đó
nhưng ai cũng tạm xếp gọn sang một bên để niềm vui được lên ngôi. Xin Chúa
thương đến các bệnh nhân, cho họ bớt đau bệnh trong những ngày xuân và xin tiếp
sức mạnh để họ được hưởng niềm vui có Chúa trong đời mình. Và xin cho những
người đang khỏe biết quan tâm đến những người đau yếu, để chúng con chuyển đạt
cho nhau niềm vui sống và hạnh phúc vì được làm con cái Chúa, được Chúa chăm
sóc dắt dìu trong từng ngày sống. Amen.