Có thể nói câu hỏi này là một câu
hỏi then chốt trong cuộc đời của mỗi người và của xã hội. Nếu một người tin
rằng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa thì họ tin ‘có’ Thiên Chúa và quyền năng của
Ngài, chấp nhận những mạc khải của Ngài qua
suốt dòng lịch sử và một cách đặc biệt qua Người Con nhập thể cứu đời. Còn nếu một
kẻ tin rằng Đức Giêsu chỉ là một con người rất đặc biệt trong quá khứ thì chắc
chắn cuộc sống của họ rất khác với nhóm người trên.
Khi Chúa Giêsu bắt đầu đi rao
giảng Tin Mừng, Chúa làm rất nhiều phép lạ như chữa cho người mù được thấy,
người què đi được, kẻ câm nói được, kẻ chết sống lại và người nghèo được nghe
Tin Mừng. Ông Gioan Tẩy Giả sai các môn đệ đến hỏi Chúa một câu: “Có phải Ngài
là Đấng phải đến hay chúng tôi còn phải đợi một ai khác?” (Mt 11,3). Ông Gioan
là kẻ đã từng thấy Thánh Thần như chim câu ngự xuống trên Chúa Giêsu và nghe
tiếng từ trời phán: “Đây là Con chí ái Ta, kẻ Ta đã sủng ái” (Mt 3,16). Đang bị
nhốt trong ngục, ông Gioan sai người hỏi câu đó là vừa để thêm lòng xác tín về
sứ mạng của mình, vừa để giới thiệu Chúa Giêsu cho các môn đệ.
Khi người Do Thái nghe Chúa Giêsu
giảng dạy giáo lý, đặc biệt về những mầu nhiệm nước trời và về Thiên Chúa Ba
Ngôi, nhiều người đã tin nhưng có kẻ cứ lần lựa mãi, cứ đòi dấu lạ hoài mà
chẳng chịu tin. Giả như chiều hôm Chúa chịu nạn, trước sự thách thức của đám
đông ‘nếu ông là Con Thiên Chúa thì hãy xuống khỏi thập giá để chúng tôi tin!’
mà Chúa xuống khỏi thập giá một lát rồi tự treo lên lại; và giả như thời điểm Chúa
phục sinh, Chúa tập hợp cả một đám đông lại cho họ chứng kiến rõ ràng… thì tôi
tin rằng luôn luôn vẫn có kẻ không tin, tại sao vậy? – Thưa, vì phải thay đổi
não trạng và cuộc sống cho phù hợp với điều Chúa dạy.
Ngày hôm nay, những Kitô hữu trả
lời cho câu hỏi của Chúa thì không khó khăn gì, vì giáo lý đã dạy rõ ràng: ‘Chúa
Giêsu là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Nhưng hãy để cho câu trả lời này
đi vào cuộc đời là một điều khác. Thực tế nhiều người Kitô hữu đã mất đức tin
lúc nào mà không hay biết, họ tin Đức Kitô Con Thiên Chúa đã cứu nhân loại khỏi
tội lỗi, và họ dừng lại ở việc ăn ngay ở lành là đủ. Nhưng thế nào là ăn ngay ở
lành khi không có Đức Kitô là chuẩn mực và không có ân sủng của Ngài trợ giúp
thì chưa biết đâu là điểm dừng. Tin vào Đức Giêsu là bước vào một mối quan hệ thâm
sâu của vợ chồng, vừa tình cảm vừa lý trí, vừa thiêng liêng vừa cụ thể bằng
hành động. Tin vào Đức Giêsu, Đấng đã yêu thương hiến mạng vì tôi, đòi buộc tôi
đáp trả lại tình Ngài bằng những hành động cụ thể: cầu nguyện với Ngài, tìm
hiểu và đọc Lời Ngài, yêu mến Hội Thánh của Ngài, và quảng đại yêu người khác
là hiện thân của Chúa. Lời cầu Chúa Giêsu rất phù hợp để chúng ta đọc mọi nơi
mọi lúc: “Chúa Giêsu Kitô, xin thương xót con”.
Xã hội trần tục ở bất cứ đâu cũng
‘dị ứng’ với cụm từ ‘Đức Giêsu là Con Thiên Chúa’ là vì giáo lý của Ngài đi
ngược với những đam mê trần tục của nó, dù là chủ nghĩa tư bản hay xã hội chủ
nghĩa, dù bên tây hay bên ta, dù quá khứ hay hiện tại. Mọi thời và mọi lúc, Giáo
hội luôn chống lại việc người bóc lột người và bảo vệ những người nghèo và bị
bỏ rơi; GH dạy rằng phải tôn trọng sự sống, tôn trọng của cải người khác, bảo
vệ định chế hôn nhân; GH dạy rằng phải thờ phượng Chúa là nguyên thủy và cùng
tận của mọi loài, ngoài Chúa ra chẳng có thần nào khác, điều này làm cho những
nhà độc tài không được toàn quyền ra lệnh và được bái thờ như thần thánh, vì
thế họ ra sức bôi nhọ Giáo hội để tiếng nói của Giáo hội chẳng được ai nghe để họ dễ
bề truyền bá những giá trị phù phiếm, trần tục.
Câu trả lời của Thánh Phêrô: “Thầy
là Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống” phải luôn vang vọng trong từng chọn lựa
mỗi ngày sống của ta. Có những thời khắc đặc biệt như khi rửa tội hoặc khi ta
chọn bậc sống thì âm vang của ‘câu thưa’ trên mang tính tất yếu, nhưng những
lúc khác trong cuộc sống thì ‘câu thưa’ trên mang tính chọn lựa giữa thiện và
ác, giữa cái tốt hơn và cái tầm thường, để rồi mỗi người sẽ tiến lên hay lùi
lại trên hành trình theo Chúa Kitô, là Chúa và là vị Hôn Phu của lòng ta.