CHỈ CẦN ÍT THÔI
Vũ trụ mênh mông với muôn giải
ngân hà và hàng tỷ tinh tú, nhưng con người cũng chỉ biết rất ít về chúng và
chỉ có thể sống trên quả địa cầu nhỏ bé này thôi. Ngôi Hai Thiên Chúa, Con Một
Đấng Tạo Thành đã nhập thể để cứu loài người sa ngã, dường như chỉ có con người
là tạo vật diệu kỳ nhất trong vũ hoàn nầy, vì họ có tự do. Con người đã nỗ lực
tìm kiếm và đã phát lên không trung những tín hiệu thăm dò xem có một hành tinh
nào đó có ‘con người’ nữa chăng?- Nhưng chưa có một tín hiệu phản hồi và chưa
có câu trả lời.
Trên 200 quốc gia, nhưng mỗi
người chỉ cần một hoặc hai quốc tịch và chọn một vùng đất rất ‘hạn chế’ để sinh
sống và làm việc thôi, khi đi ra khỏi vùng đất đó họ chỉ là khách vãng lai. Dù
có rất nhiều ngành nghề, rất nhiều môn khoa học, rất nhiều trường học… nhưng
mỗi người cũng chỉ cần học một vài thứ trong chúng và bỏ bớt những cái còn lại,
bởi đó người ta thường nói ‘biển học là không cùng, càng học càng thấy mình
dốt’. Rất nhiều tôn giáo, rất nhiều ngôn ngữ, rất nhiều kiểu xe và dụng cụ phục
vụ đời sống, nhưng mỗi người chỉ cần biết và sắm những thứ mình cần.
Rất nhiều phụ nữ và mỗi người một
vẻ đẹp, nhưng trong tình yêu chỉ cần chọn một người trong họ và sống cho trọn
tình thì đã hạnh phúc rồi; ngược lại nếu càng tham lam thì ta vi phạm lề luật
tự nhiên mà Chúa đã thiết lập và chỉ đạt được hạnh phúc giả tạo. Còn những giao
tế khác như bạn bè, thân tộc, cha mẹ thì ta cũng chỉ có ngần, và dường như càng
sống lâu thì ‘con số’ họ lại càng giảm bớt.
Tuổi đời của vũ trụ rất mênh mông
mà sự xuất hiện của mỗi người chỉ là trong giây lát, chỉ như bóng đèn sáng lên
rồi vụt tắt. Khi ta lìa thế, chỉ cần mấy tấc đất trong một nghĩa địa nào đó để
yên nghỉ, để lại mọi người và mọi thứ trên vũ trụ nầy; người ta chỉ nhớ đến ta
trong vài chục năm kế tiếp – càng ngày càng ít người và ít tình - và sau đó là
chìm vào quên lãng ngàn thu. Con người muốn biết ngọn nguồn những mầu nhiệm về
Thiên Chúa, về những thực tại và vận mệnh của mình sau khi chết, nhưng họ cũng
chỉ biết rất ít nhờ những mạc khải của Kinh Thánh – còn kẻ đã xuống mồ là hoàn
toàn im lặng.
Thế nhưng có những điều ta phải
tin cách chắc chắn: ‘Thiên Chuá yêu thế gian đến nỗi ban cho họ Con Một, để
những ai tin vào Ngài thì được cứu rỗi, ai không tin thì bị án luận phạt’ (Ga
3,16). Và Chúa dạy ta: Đừng quá lo lắng về cơm ăn áo mặc, hãy lo tìm Nước Thiên
Chúa còn mọi sự khác cứ để Chúa lo liệu.
Ai đó đã từng nói: “Đơn giản là
nghệ thuật vĩ đại”. Đức Phật cũng dạy chúng sinh phải diệt dục để thoát khổ.
Chúa dạy ta nhìn xem vẻ lộng lẫy của hoa huệ và sự vô tư của chim trời để tin
tưởng vào Cha nhân lành là Đấng không ngừng chăm sóc cả người lành kẻ dữ và là
Đấng biết cả sự rơi rụng của từng sợi tóc của con cái Người.
Để có hạnh phúc chỉ cần ít của
cải thôi, ít nhu cầu thôi, ít nói thôi, ít lòng tham thôi,
mà chỉ cần tin tưởng vào Đức Chúa
Trời,
trở nên như trẻ nhỏ
và biết buông bỏ những thứ xét ra
không cần thiết, như lời Chúa nói với Matta: “Con lo lắng quá nhiều chuyện, chỉ
có một chuyện cần thôi, Maria đã chọn phần tốt nhất và phần đó không ai lấy mất
được” (Lc 10,42).
Hưởng mùa xuân nầy tôi nhớ xuân
sau, tất cả cùng hướng về cuộc hẹn hò tôi vẫn chờ mong, dẫn vào mùa xuân vĩnh
cửu trên quê trời.