Câu chuyện được thánh Matthêu kể
lại trong bài Tin Mừng hôm nay (Mt 18,1-5.10.12-14) luôn là một vấn đề thời sự
cho mọi xã hội và mọi thời đại: ai là người lớn nhất và đòi hỏi của Chúa Giêsu
là mỗi người phải thay đổi, phải khiêm tốn để trở nên như trẻ nhỏ.
Đã nhiều lần các môn đệ đã đưa ra
câu hỏi: “Ai là người lớn nhất trong nhóm họ”. Một lần kia họ đã bàn luận công
khai đến đỏ mặt tía tai câu hỏi đó, Chúa Giêsu đã nghe biết và dạy họ: "Ai
muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi
người." (Mc 9,35)
Một lần kia, mẹ của anh em Dêbêdê
xin cho 2 con mình được ngồi 2 bên tả hữu trong nước trời. Câu trả lời của Chúa
không hứa hẹn gì vậy mà 10 môn đệ kia tỏ ra tức tối, và hôm đó Chúa dạy họ một
bài học rất rõ ràng: "Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống
trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh em thì
không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh
em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con Người
đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng
sống làm giá chuộc muôn người." (Mc 10,35-40)
Thánh Phaolô trong thư gửi tín
hữu philipphê (2,3-9) đã dạy rất rõ ràng về sự khiêm nhường:
Anh em đừng làm chi vì ganh tị hay vì hư danh, nhưng hãy lấy
lòng khiêm nhường mà coi người khác hơn mình. Mỗi người đừng tìm lợi ích cho
riêng mình, nhưng hãy tìm lợi ích cho người khác. Giữa anh em với nhau, anh em hãy
có những tâm tình như chính Đức Ki-tô Giê-su.
Đức Giê-su Ki-tô
vốn dĩ là Thiên Chúa
mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa,
nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang
mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân
sống như người trần thế.
Người lại còn hạ mình,
vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết,
chết trên cây thập tự.
Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người
và tặng ban danh hiệu
trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu.
Đức Giê-su Ki-tô
vốn dĩ là Thiên Chúa
mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa,
nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang
mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân
sống như người trần thế.
Người lại còn hạ mình,
vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết,
chết trên cây thập tự.
Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người
và tặng ban danh hiệu
trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu.
Ngày hôm nay, chúng ta không
tranh cãi rõ ràng ai là người lớn nhất, nhưng ước vọng làm lớn luôn hiện hữu
trong tiềm thức, không ngừng làm cho cuộc sống nhiều người ra hôi thối. Ai cũng
biết kẻ làm lớn thì bắt người khác tuân phục ý mình, được hưởng nhiều sự ưu đãi
và cung phụng, được tung hô và nể phục, có nghĩa là được thỏa mãn những nhu cầu
an toàn cơ bản: vật chất, yên ổn, tán thưởng và yêu mến. Có câu chuyện kể rằng:
một vị tu sĩ già rất nổi tiếng về đạo đức, ma quỷ nhiều lần thất bại khi cám dỗ
về sắc dục và quyến luyến của cải. Một ngày kia, ma quỷ tổ chức một cuộc họp để
tìm phương kế, lần nầy quỷ già lãnh trách nhiệm, nó rỉ tai vị tu sĩ chỉ một câu
thôi cũng đủ làm ngài sa sầm nét mặt và mất hết sự an bình nội tâm: “Ngài xem,
bạn bè của Ngài đã làm giám mục cả rồi”.
Nhiều giáo xứ đang nổi sóng vì
ước vọng làm lớn đang làm cho họ xào xáo nhau. Nhiều kẻ muốn tỏ ra mình khôn
ngoan biết nhiều nên họp thành nhóm để phân tích những nhân vật rớt vào tầm
ngắm của họ, thường là những kẻ đang phục vụ cộng đoàn. Nhiều kẻ muốn đề cao
gia tộc mình nên tô vẽ đủ thứ ngày kỷ niệm. Nếu sống thật lòng mình, ta sẽ nhận
ra rằng: lòng ta cũng đầy tự hào, tự phụ, tự tôn, nóng nẩy… là con đẻ của lòng
kiêu ngạo.
Hãy đi vào luận lý của Chúa
Giêsu: Hãy thay đổi và trở thành Khiêm hạ như trẻ nhỏ. Hãy trở nên nhỏ lại
trước mặt Chúa và anh em mình, để được Chúa xót thương.
Hãy trở nên người con thơ biết sống phó thác mọi trong vòng tay yêu thương của Cha trên trời.
Hãy trở nên người con thơ biết sống phó thác mọi trong vòng tay yêu thương của Cha trên trời.