ĐOẢN KHÚC 82: NGÀY LỄ BẠC (ĐƯỜNG ĐI MỘT MÌNH)
Tôi chết được 25 năm rồi. Hôm nay tôi trở lại tảo mộ lần thứ
hai. Tôi gọi là Ngày Lễ Bạc.
Sau khi chết được ba năm. Tôi tảo mộ lần thứ nhất. Lần đó
tôi kể trong trong tập sách Cô Đơn và Sự Tự Do, đoản khúc số 59. Ngày đó mộ tôi
không có hoa. Không có ai đến mộ tôi cả. Tôi đứng đó hồi hộp suốt buổi chiều.
Mây xuống thấp, xám một hoàng hôn. Rồi trời tắt nắng phía sau hàng cây. Tôi còn
nhớ rõ hôm ấy trời không gió. Nghĩa trang im lìm. Sau ba năm tôi chết, vẫn còn
ít người nhớ và cầu nguyện cho tôi. Nhưng không ai ra nhìn mộ tôi.
Tôi biết nếu trở lại vào năm sau thì cũng thế. Thản nhiên
như một cánh chuồn chuồn đậu hờ hững trên một bờ giậu thưa nào đó. Không có gì
hồi hộp nữa nên tôi không trở lại. Đợi 25 năm sau. Một kỷ niệm đặc biệt hơn.
Ngày Lễ Bạc.
Tôi đang đứng trong nghĩa trang, chỗ tôi đứng lần thứ nhất
cách đây 20 năm về trước.
Tên tôi vẫn còn. Tên được khắc vào mộ đá. Nhưng rêu lắm
rồi, dơ bẩn nữa. Mộ đá không còn sạch như ba năm sau khi tôi chết. Bây giờ sần
sùi, mốc rêu xanh. Ngày xưa không có cây cổ thụ ở chỗ này. Họ trồng bao giờ
thế? Cả cái nghĩa trang này bây giờ cũng khác. Ngôi mộ cạnh tôi không còn. Họ
bốc đem đi hồi nào mà bây giờ có một cái tên lạ hoắc.
Trên cành cây già, một loại côn trùng nào đó rỉ rả tiếng
kêu cuối mùa. Hôm nay cũng không có gió như lần trước. Những chiếc lá lặng lẽ.
Nghĩa trang cũng yên tĩnh như ngày xưa.
Tôi đến gần mộ, nhìn xác tôi dưới đất sâu. Chiếc quan tài
gỗ mục từ bao giờ? Đất sập kín lẫn với xương. Đất dưới đó ẩm ướt. Có bùn sền
sệt. Nước quanh năm. Tôi không còn hình hài gì cả. Có những con trùng trườn qua
trườn lại trên khúc xương. Người ta bảo trắng như xương. Thật không phải thế,
xương lấm dơ đen, rỗ những vết bọ ăn, bùn cắn chặt vào những kẽ nứt. Bọ ăn làm
các xương không còn nhẵn nhụi. Chiếc sọ đầu còn nguyên vẹn hơn cả. Hai cuồng
mắt rất to. Tôi nhìn xuống, chiếc sọ cũng giống như trăm nghìn chiếc sọ khác.
Tôi không thể phân biệt được. Ngày còn sống, tôi băn khoăn về làn da. Nhìn kìa!
Chỉ tuần lễ sau khi chết. Nó rữa ra. Ngày còn sống, tôi chải chuốt mái tóc. Tôi
tìm cách nhuộm cho người ta thấy mình trẻ. Tôi băn khoăn về cái nhìn. Tôi muốn
chinh phục. Bây giờ cái sọ trọc, rỗng, nhúc nhích loại giun nào trong đó? Tôi
đứng nhìn tôi, tôi nhìn sang tất cả những xác chung quanh và tôi sợ. Tôi thấy
xa lạ với chính mình. Hình hài thân xác tôi đấy ư? Tôi đang mừng 25 năm, Lễ Bạc
sao? Còn đâu những lúc băn khoăn mùi nước hoa nào, Chanel 5 hay 8?
Tôi biết chắc là không có ai đến mộ tôi 25 năm sau. Tôi
biết là không có hoa ở mộ. Tôi không hồi hộp gì cả, tôi không chờ đợi gì cả khi
trở về đây. Kỷ niệm 25 năm ngày tôi chết là của riêng tôi. Hôm nay tôi có thì
giờ nhìn ngắm tôi và những gì xảy ra nơi đây.
Ở một góc kia, người ta đang khóc. Một đám tang đang chôn.
Có linh mục mặc áo lễ. Lại cũng có ca đoàn hát. Sao mà giống tôi 25 năm về
trước thế. Hoa chung quanh mộ, rồi mấy hôm nữa hoa sẽ rữa, người được thuê làm
vệ sinh lại hốt đổ vào thùng rác.
Có những mộ bia không còn hình dạng. Họ ra đi trước tôi lâu
rồi. Có người mới chôn vài năm nay, có người mười năm, có người hai mươi năm,
có người cả trăm năm. Ghê nhất là những người mới chôn. Ngôi mộ này của một
người đàn bà. Chết đã tháng nay. Áo quần còn mới, nhưng xác rữa rồi, lúc nhúc
dòi bọ. Chiếc quan tài còn cứng, xác trong đó phồng căng, sình rữa. Tóc bết
lại. Áo nhung và thịt kết dính chặt lại. Những con dòi trắng cắn loang lổ nhiều
vùng vải lỗ chỗ. Đấy cũng là hình hài tôi 25 năm về trước.
Ngày còn sống tất cả những người đang nằm đây xum xuê từng
lọn tóc, mà bây giờ thế ư?
Tôi đi tìm xem ai là người trí thức. Không thấy ai cả. Chết
được vài ngày, tất cả sọ người đều nồng nặc hôi thối.
Tôi đi tìm xem ai là người nổi tiếng. Tất cả chỉ là những
mảnh xương dính bùn đen đủi và toàn dòi bọ ở trong.
Tôi đi tìm xem ai là người giầu có. Không thấy ai cả. Tất
cả đều trần trụi không còn manh áo che thân. Tôi không thấy kim cương, vàng
bạc. Tôi tưởng người thân chôn theo, nhưng không, người ta giữ lại hết. Người
ta chỉ chôn xác thôi.
Tôi đi tìm xem ai là người lúc sống họ lên tiếng phải
xây dựng Giáo Hội thế này, phải cải tổ Giáo Hội thế kia. Không thấy ai cả. Lúc
đương thời, họ sống chết, ăn thua đủ với nhau chỉ vì “bảo vệ đức tin.”. Trong
cái nghĩa trang này thân xác nào cũng hôi tanh.
Tôi lại nhìn tôi dưới ngôi mộ sâu.
Cái sọ kia ngày xưa đã bao nhiêu suy nghĩ. Những giấc mơ ấy
bay về đâu? Còn dưới đó không? Trái tim ôm ấp bao nhiêu tình cảm. Cái mùi tanh
hôi nồng lên khi nó rữa ra.
Tôi lại nhìn tôi dưới ngôi mộ sâu.
Tôi nghe chung quanh tôi, trăm nghìn tiếng động xèo xèo.
Nhiều xác mới chôn đang rữa. Tiếng những con bọ ăn vào xương. Những xác chết
đang xảy ra giống tôi 25 năm về trước.
Ở phía kia, đám tang đã xong. Nhiều người đứng xa mộ để có
thể ra về sớm hơn. Họ còn nhiều việc phải làm. Họ rất bận rộn. Họ không muốn ở
đây lâu. Chiều xuống tối rất mau. Người ta phải về. Xác mới chôn nằm đó. Vài
ngày nữa sẽ có ai đó tiếc thương đem hoa ra mộ. Rồi ba năm sau không còn ai.
Rồi 25 năm sau nếu trở về đây cũng sẽ giống tôi bây giờ. Lần lượt ra đi theo
con đường đó. Giống nhau.
Bỏ nghĩa trang, tôi đi tìm lại con đường tôi đi năm xưa.
Phần lớn còn đó những chỗ này mới hơn thì chỗ kia cũ kỹ đi. Nhiều toà nhà bỏ
trống hoang phế. Tôi không còn gặp mấy người quen. Một vài người tôi tìm mãi
mới thấy. Vì họ thay đổi quá nhiều rồi. Họ chậm chạm, đau yếu. Họ lẩn thẩn. Cái
thế giới 25 năm về trước không còn. Đất trời còn đó. Mặt trăng vẫn thế. Cả gió
biển và mầu xanh của sóng nữa. Nhưng con người và thế giới lúc họ trẻ hết rồi.
Đời họ bây giờ ai cũng lầm lũi. Tôi đứng nhìn họ mà không muốn hỏi chuyện vì
bắt họ nhớ lại những ngày quá xa. Bây giờ họ chỉ muốn thầm lặng sống qua ngày
thôi. Vài người sót lại trong viện dưỡng lão, lặng lẽ. Người tôi quen ngày xưa,
chết hầu hết rồi.
Những tờ thư cũ, tấm hình năm xưa sau khi tôi chết, có vài
người giữ nó ít năm. Đến lúc họ chết thì kẻ sau dọn phòng không biết tôi là ai.
Tất cả vào thùng rác sau khi người đó chết ít ngày. Bây giờ tôi không còn dấu
vết là bao.
Tôi đi tìm những chữ nghĩa ngày xưa tôi học. Vất vả toan
tính. Ngày ấy nuôi bao nhiêu mộng mị ở miếng bằng ra trường. Bám vào tên tuổi
muốn xã hội tặng ban. Cần treo tấm bằng ở nơi làm việc. Chụp chung tấm hình với
nhân vật tiếng tăm. Bây giờ chả còn gì.
Đã 25 năm rồi, tất cả đồ dùng của tôi đã biến mất. Chiếc xe
ngày xưa tôi đau buồn vì trầy vết sơn. Ngày ấy không dám cho người khác mượn,
tôi lau chùi thật bóng. Bây giờ là bụi rác ở đâu? Tôi đứng đây nhìn lại cuộc
đời. Tất cả qua đi như con gió thoảng mà sao ngày ấy lòng tôi bồn chồn, lo
lắng, tiếc nuối những thứ này thế.
Tôi đi tìm những công trình tôi để lại. Người để công trình
này, người để công trình kia. Tôi để lại những bài diễn văn. Ai còn nhớ? Họ
quên ngay khi tôi rời cái mai-cô-phôn cơ mà. Ngay khi ra khỏi phòng họp, ngay
mấy phút sau. Vậy mà hôm nay tôi đi tìm nó như một công trình để lại sao? Giật
mình. Tôi thấy mình quá ngớ ngẩn. Vậy tôi đi tìm gì hôm nay? Còn gì không? Ngay
cả những người tôi quen biết cũng không còn, thì tôi còn gì? Ai mà giữ những kỷ
niệm của tôi khi họ không biết tôi là ai?
Tôi không ngờ ngày lễ bạc này buồn tẻ hơn ngày tảo mộ lần
thứ nhất. Ngày ấy sau có ba năm tôi chết. Đứng một mình ngoài nghĩa trang,
không có ai ra mộ tôi như hôm người ta chôn tôi. Nhưng ngày ấy trở về tôi còn
nhìn thấy nhiều bóng hình tôi quen. Tôi còn gặp vài tờ như tôi viết cho họ. Có
kẻ còn giữ tấm hình tôi. Lần này hoang vu quá. Trống trải. Ngày 25 năm Lễ Bạc
mà vắng thật vắng.
Bây giờ tôi hiểu, Ngày Lễ Bạc là của chính mình. Một mình
mình thôi.
Nhiều điều chết rồi mới thấy rõ. Lúc sống sao tôi không
nhìn thấy. Chẳng hạn như tôi băn khoăn làm sao để lại công danh cho đời. Đời
chả cần gì tôi. Cần hay không, tiếng kêu của một cánh ve trong chiều hè trống
trải mênh mông? Chẳng hạn như tôi lo lắng ngày mai ra sao, tôi phải tích góp
bao nhiêu cho đủ? Bây giờ thấy quá rõ rồi, ngày mai, tức là bây giờ tôi đang
đứng đây. Trong nghĩa trang người ta không không còn nhan sắc, người ta không
cần chỗ ở.
Nếu bây giờ sống lại kiếp người, tôi sẽ rong chơi, tôi sẽ
ca hát với suối xanh, tôi sẽ với mây trời cho trái tim tôi bao dung. Nhưng trễ
quá rồi.
Tất cả những gì nhìn thấy đều không mang theo được khi tôi
chết. Son phấn. Sự nghiệp. Cũng không phải tất cả những gì thuộc tinh thần là
mang theo được đâu. Những điều thuộc tinh thần như tình yêu, lòng thù ghét,
niềm kiêu hãnh, sự ghen tị, giận dữ, bao dung cũng tuỳ đó. Chỉ những gì tinh
thần mà thuộc về Đức Kitô mới tồn tại.
Như vậy cuộc đời người ta phải bỏ lại tới 98 phần trăm. Chỉ
có hai phần trăm mang theo là tình yêu Chúa và bao dung với người đời.
Lúc sống, tôi quá vất vả cho 98 phần trăm cái không mang
theo được. Hôm nay nhìn lại trong ngày kỷ niệm 25 năm tôi chết. Trở về tìm lại
những bến bờ đã đi qua. Chả còn gì. Nếu tôi được sống lại, tôi sẽ sống
như thế nào?
Hỏi mình vậy thôi, chứ tôi biết, quá trễ rồi.
Đường tôi đi, bây giờ lại vẫn chỉ một mình, mình đi. Tôi
lại nhủ lòng: Đường đi một mình.
ĐOẢN KHÚC 83: NGÀY LỄ VÀNG (ĐƯỜNG ĐI MỘT MÌNH)
Kỷ
niệm của hôn nhân hay đời tu mà được 50 năm người ta gọi là Lễ Kim Khánh. Vì
đời người ngắn ngủi nên không mấy người có cơ hội mừng lễ vàng. Tôi cũng vậy,
tôi không có cơ hội mừng lễ vàng khi tôi sống. Tôi trở về kỷ niệm 50 năm ngày
tôi chết. Lần này tôi tảo mộ lần thứ ba. Tôi gọi là ngày kim khánh của tôi
Người ta đưa tôi ra nghĩa
trang 50 năm rồi. Thấm thoát thế mà tôi đã chết nửa thế kỷ. Hai lần trước tôi
tìm thấy mộ người ta chôn tôi. Lần này trở về nghĩa trang tôi không còn mộ nữa.
Tôi thơ thẩn cả chiều nay. Tôi hoàn toàn mất dấu vết trên cõi đời rồi sao?
Nghĩa trang ngày xưa
người ta chôn tôi không còn nữa. Tất cả người thân rỡ mộ đi chôn nơi khác. Tôi
là người không có thân nhân. Cuộc đời đâu có gì trường cửu. Người ta có thể
thay đổi bất cứ gì người ta muốn. Mỗi chính thể một vận mệnh. Mỗi chính sách
một sáng kiến riêng. Không ai nhận mộ thì người ta đỡ đưa vào một nơi. Nhưng
người ta làm cho có lệ. Họ để lẫn lộn, tôi không còn tìm ra tôi nữa. Bây giờ
tôi không biết mình còn xương cốt không. Tất cả sọ người đều giống nhau. Thế là
tôi mất tên tuổi một kiếp người.
Không còn nghĩa trang để
tìm tôi. Không còn ngôi mộ để nhìn mình. Tôi đi về đâu?
Tất cả những người tôi
quen không còn ai sống sót. Chiếc xe lăn của người tôi quen biết sau cùng đã
thành sét rỉ lâu lắm rồi. Những người sống với tôi thời ấy đều chết cả. Mới
ngày nào ăn cơm với nhau, cùng đi chơi biển với nhau, cùng dạo phố. Thế mà bây
giờ im quá. Tôi đi qua phố. Tôi bước qua nhà. Từng con đường. Không gặp một ai.
Căn nhà xưa tôi ở, bây giờ ai đó làm chủ, lạ lắm. Nhiều căn nhà không còn nữa.
Tất cả kỷ niệm liên quan
tới tôi không còn gì. Những tấm hình tôi chụp trên những thành phố tôi đi qua,
nay ở đâu? Không còn một chút gì. Tất cả những người tôi gặp hôm nay như người
từ hành tinh khác đến chiếm trái đất của tôi ngày xưa. Tôi không biết một ai.
Hoàn toàn không biết một ai. Người ta không thể tưởng tượng nổi nếu tôi hỏi họ
xem có ai biết kỷ niệm của tôi ở đâu.
Đi tìm ngôi mộ mình mà
không thấy. Đứng phân vân, rồi tôi nghĩ mình là linh mục, tôi có thể trở về nhà
thờ.
Nhà thờ cũng không có ai
biết tôi. Đây có phải là nhà thờ ngày xưa tôi sống không?
- Thưa ngài, không
phải, chúng tôi mới dựng lại nhà thờ này. Cái cũ đập rồi.
Tôi bàng hoàng không tin
như thế. Mới có nửa thế kỷ mà thay đổi như thế sao? Có thể tôi lầm. Tôi đi tìm
chỗ khác.
Công trình trường cửu
nhất là nhà thờ mà cũng không còn sao? Tôi đi tìm sổ rửa tội. Đấy là nơi chữ ký
tôi sẽ nằm vĩnh viễn trong Giáo Hội. Cũng không còn. Cơn hoả hoạn đã cháy hết.
Những gì là trường cửu như thế mà cũng không lưu được dấu vết một lần tôi làm
người trên cõi đời này sao? Cuộc tảo mộ lần thứ ba này vắng vẻ hơn hai lần
trước nhiều. Ngày lễ vàng, kỷ niệm 50 năm tôi chết. Không còn dấu vết.
Tôi đứng bơ vơ nhìn dòng
đời trôi. Chả ai biết mình. Mình chả biết ai. Nhớ lại mới ngày nào đây mà giờ
sao khác biệt lạnh lùng thế. Ngày ấy tôi làm chủ biết bao nhiêu thứ. Nửa nông
trại. Một dẫy nhà cho thuê. Tôi lao đao trong đời cho bao nhiêu chuyện. Bây giờ
là hư vô. Hai bàn tay tôi trần trụi đứng nhìn dòng đời. Đời không thuộc về tôi
nữa.
Nhớ lại những ngày đó,
bấy giờ mọi sự sao như trường tồn vĩnh cửu. Chúng có sức thu hút mê hoặc. Tôi
bị ràng buộc khổ sở vào bao nhiêu điều. Tôi không có thời gian nhìn hoàng hôn
buông nắng. Bận rộn không thấy nắng đưa mây xuống chân đồi. Tôi không nghe bài
ca con hoạ mi hót lúc gió xuân. Tôi không thấy những chùm hoa dại đong đưa giữa
trời đất vui niềm vui tự do.
Ngày đó mất lòng nhau
cũng chỉ vì những thứ ràng buộc ấy. Tôi mất bao hạnh phúc của cánh bướm thong
thả buông chơi bên sườn đồi.
Ngày đó sao tôi sống khổ
sở vì những cạnh tranh. Tôi mất bao thanh thản của tâm hồn. Tôi mất bao êm ả
như cánh én êm đềm báo tin mai vàng đang nở.
Ngày đó sao sống đau đớn
vì những bực mình. Tôi mất bao tối nhìn trăng buông ánh sáng xuống thung lũng.
Ngày đó sao sống lo âu vì
không tin tưởng được nhau.
Tôi mất bao bến bờ đẹp
của biển lúc sương khuya, rất mênh mông.
Ngày đó tôi lo tương lai
sống ra sao. Tôi mất bao nhiêu cõi trời thênh thang. Tôi không nghe có tiếng
khóc bên đời. Trái tim tôi chật hẹp vì quá nhiều tiếng thở dài. Bao giờ cũng
thấy nỗi đau của mình là lớn nhất.
Tôi đứng đây nhìn lại
cuộc sống của mình nửa thế kỷ về trước. Tôi hỏi lòng tôi: Những bon chen kia
đâu rồi? Những điều làm tôi giận giữ kia đâu rồi? Những thứ tôi yêu mến kia đâu
rồi? Những thành công của tôi đâu rồi? Những lo âu của tôi đâu rồi? Chả còn gì.
Mọi sự đã hết. Bây giờ
tôi đi về đâu ?
Tôi không còn nghĩa trang
về thăm mộ.
Tôi không còn người quen
về nhìn xem họ còn giữ kỷ niệm nào của tôi không.
Vậy bây giờ tôi đi về
đâu?
Tôi chỉ còn một cõi đi về
vĩnh cửu phía bên kia. Tôi sẽ không bao giờ trở lại đây một lần nữa. Hôm nay là
lần cuối cùng.
Phía bên kia là chốn nào?
Ngày còn sống, tôi đã vẽ
đường về chốn bên kia cho tôi. Hôm nay tôi cần tấm bản đồ đó. Ngày ấy tôi vẽ rõ
đường thi hôm nay tôi thong thả, an tâm đi về. Ngày ấy tôi vẽ quanh co thì hôm
nay tôi bối rối hoang mang.
Tôi đi về đâu phía bên
kia?
Hôm nay không có ai đi
với tôi.
Đường tôi đi một mình.
Lần tảo mộ thứ hai. Ngày silver
jubilee, tôi nhìn lại đời mình, nếu lấy con số 100 cho chẵn, tôi thấy 98
phần trăm những gì tôi nhìn, tôi chiếm hữu đều không đem đi được. Chỉ có hai
phần trăm là:
- Tình yêu Chúa và
trái tim bao dung với anh em.
Chỉ có hai phần trăm ấy
đem theo được thôi. Nhà thờ cũng bỏ lại. Bản đồ ngày xưa tôi vẽ có rõ không hay
chằng chịt không biết lối nào đi.
Bây giờ là định mệnh.
Không còn chốn nào trần
gian mà về.
- Gỉa sử tôi được làm
người trở lại, tôi sẽ sống thế nào?
Tôi lại giả sử vậy thôi,
trễ quá rồi.
“Người ta chỉ gặt hái
những gì họ đã gieo vãi. Nếu họ gieo vãi nơi thửa ruộng xác thịt, họ sẽ gặt hái
được mùa màng băng hoại; nhưng nếu hạt giống gieo xuống của họ là thần trí thì
họ sẽ gặt được sự sống trường sinh” (Ga.
6:8).
Bây giờ, tôi đi lối riêng
của tôi, lối về mùa màng đã gieo vãi lúc còn sống. Mộ tôi không còn. Chết rồi
tôi mới tha thiết nuối tiếc thời gian. Chẳng còn lý do gì để được phép nấn ná
về thăm lại chốn xưa. Hạnh phúc hay thở dài. Bất cứ đi về đâu thì bây giờ tôi
cũng phải nói lời vĩnh biệt.