Danh sách Blog của Tôi

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Đối thoại giữa người đàn ông và vị Thần: Cả đời này điều gì thực sự thuộc về bạn?




·                                  

Cuộc đời này có điều gì là thuộc về chúng ta? Của cải, vật chất, người thân, bạn bè…có thuộc về chúng ta không? Hãy cùng xem cuộc đối thoại giữa người đàn ông và vị Thần dưới đây để biết được câu trả lời.
Có một người thanh niên trẻ tuổi vừa mới chết đi thì gặp một vị Thần. Vị Thần mang đến một chiếc hòm rồi đặt ngay trước mặt anh ta.
Vị Thần nói với người người thanh niên: “Được rồi! Chúng ta phải đi thôi!”
Người thanh niên hốt hoảng nói: “Nhanh thế sao? Con còn rất nhiều kế hoạch đang chờ đợi để thực hiện.” 
Vị Thần nói: “Ta thật sự xin lỗi! Nhưng mà không có thời gian nữa rồi!”
Người thanh niên hỏi: “Chiếc hòm trong tay ngài đựng cái gì vậy?”
Vị Thần trả lời: “Đều là đồ đạc của ngươi đấy!”
Người thanh niên ngạc nhiên hỏi: “Đồ đạc của con sao? Ý ngài nói đồ đạc của con là tiền, quần áo…?”
Vị Thần trả lời: “Những thứ đó từ trước đến nay đều không thuộc về ngươi mà chúng thuộc về thế giới!”
Người thanh niên hỏi: “Vậy đó là những ký ức của con sao?”
Vị Thần nói: “Ký ức là thuộc về thời gian, thuộc về những năm tháng…”
Người thanh niên lại hỏi: “Vậy đó là tài năng của con?”
Vị Thần trả lời: “Tài năng là thuộc về hoàn cảnh, môi trường.”
Người thanh niên có chút bối rối rồi hỏi tiếp: “Vậy thì đó là bạn bè người thân của con?”
Vị Thần vẫn lắc đầu nói: “Không! Họ chỉ là những người mà ngươi gặp trong cuộc hành trình này mà thôi!”
Người thanh niên: “Vậy đó có phải là vợ con của con không?”
Vị Thần trả lời: “Không, họ thuộc về tâm tư của ngươi.”
Người thanh niên: “Thế thì nhất định trong chiếc hòm này là thân thể của con rồi!”
Vị Thần: “Không! Thân thể là thuộc về cát bụi.”
Người thanh niên: “Vậy thì con chắc chắn đó là linh hồn của con!”
Vị Thần: “Thật đáng buồn, ngươi sai rồi! Linh hồn của ngươi là thuộc về ta!”

Người thanh niên sợ hãi tràn đầy nước mắt nhìn vị Thần rồi mở chiếc hòm đựng hành lý ra. Đó là một chiếc hòm trống không…! Người thanh niên cảm thấy lòng mình như tan nát ra, hai má chảy dài những giọt nước mắt hỏi: “Vậy con chưa từng có được thứ gì sao?”
Vị Thần thở dài rồi trả lời: “Đúng vậy! Ngươi chưa từng có được bất kể thứ gì cả!”
Người thanh niên: “Vậy chẳng lẽ thực sự chưa có thứ gì là thuộc về con sao?”
Vị Thần nói: “Mỗi một khắc của ngươi! Mỗi một khắc khi ngươi còn sống là thuộc về ngươi!”
Cuộc đời của mỗi người tưởng như dài nhưng thực ra rất ngắn ngủi. Đến lúc quay đầu lại nhìn, chúng ta sẽ phát hiện ra, cuộc đời chỉ như một cái chớp mắt mà thôi. Hãy trân quý và sử dụng chính xác từng giây, từng phút của cuộc đời mình!
 Suy tư (của người viết)
Ngày thứ bảy tuần thánh, ngày của lặng im để chiêm ngắm Con Thiên Chúa đã từng chịu mai táng trong mộ đá, sau một ngày thứ 6 rất ảm đạm vì bị con người khai trừ và tiêu diệt. Nhưng cái chết thập tự không phải là tiếng nói cuối cùng mà là ngày Phục sinh mới có tiếng nói quyết định: Chúa Phục Sinh bảo đảm cho cuộc sống mai hậu của ta, vì Chúa là người cha còn tốt hơn cha mẹ ta muôn ngàn lần.
Sống tốt giây phút hiện tại, sống nhân nghĩa với những người ta gặp trong đời, cư xử tử tế với những người thân yêu qua từng ngày sống, đó là những điều nên làm và nằm trong tầm tay mỗi người.

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

Của chùa




Người ta thường dùng từ này để nói đến việc sử dụng một dịch vụ nào đó mà không phải xin phép ai và không mắc ơn ai. Tôi nghĩ đến từ nầy nhân một sự kiện : mình đầu tư ao hồ và chôn dây bơm tưới, đây là công trình của mình vậy mà có kẻ đã tự nhiên sử dụng mà không xin phép, vì lần trước họ đã xin rồi. Tôi nghĩ mỗi lần dùng đến thì phải xin chứ, vì không phải là của chùa mà là có người làm chủ và quản lý nó.

Chợt tôi nhớ đến : cả một công trình tạo dựng mà người ta cũng xem như của chùa, là tự nhiên mà có, vậy mà Chúa cũng không tỏ vẻ khó chịu một chút nào, Ngài vẫn chịu đựng và giàu lòng thương xót. Ngắm nhìn những cảnh vật thiên nhiên đẹp diễm lệ, ngành thiên văn khám phá ra vũ trụ mênh mông với những quy luật chuyển động hài hòa của chúng, ngành sinh học nghiên cứu ra sự tổ chức phức tạp và hài hòa của các cơ năng con người… Khoa học càng tiến bộ, người ta càng khám phá ra nhiều điều kỳ lạ trong thiên nhiên và vũ trụ. Có kẻ thoáng nghĩ đến một Đấng nào đó đã tạo dựng, vận hành và chăm sóc muôn loài muôn vật. Có người tự mãn vì bộ óc con người quá tài giỏi, nhưng thực ra con người cũng mới chỉ dừng lại ở khám phá chứ chưa tiến đến việc tạo nên sự sống, cùng lắm là chỉ ghép mầm sống nầy với mầm sống kia. Các nhà khoa học tìm được thuốc chủng ngừa bệnh nầy thì lại nảy sinh những bệnh dịch mới. Con người cứ loay hoay với việc tìm một hành tinh có sự sống. Nếu có ‘người ngoài hành tinh’ thì sao nhỉ ? Có lẽ nhân loại sẽ đặt lại vấn đề tạo dựng của sách Sáng Thế, và cả vấn đề Ngôi Hai cứu chuộc, khi đó thì các nhà thần học phải đau đầu và người ta sẽ càng thêm lý lẽ để chối từ Thiên Chúa.

Ai đó đã nói : chứng minh sự hiện hữu của Thiên Chúa là một điều khó, nhưng chứng minh Ngài không hiện hữu là một điều càng khó hơn. Người ta vẫn thường nhắc đến sự đặt cược của Pascal về sự hiện hữu của Thiên Chúa: Bạn cứ tin Chúa đi, nếu có Ngài thì bạn được tất cả, nhưng nếu không có Ngài bạn cũng chẳng mất gì nhiều trên cuộc đời nầy, chỉ là một ít lạc thú chóng qua và xa hoa trần thế.
  • "Thiên Chúa hiện hữu hay không hiện hữu"
  • Trò chơi ném đồng tiền để xem... mặt sấp hay mặt ngửa.
  • Bạn chỉ có thể chọn một trong hai.
  • Vì vậy, bạn phải đặt cược (không có chọn lựa nào khác).
  • Hãy cân nhắc xem khi đặt cược Chúa hiện hữu bạn sẽ được gì, mất gì. Sẽ có hai tình huống: Nếu thắng, bạn được tất cả; nếu thua, bạn chẳng mất gì.
  • Vậy thì, đừng ngại ngần gì mà hãy đặt cược Chúa hiện hữu. Bạn sẽ có một thế giới vĩnh cửu với cuộc sống hạnh phúc vô hạn ở đó.

Thiên Chúa không thích làm những chuyện kinh thiên động địa mà lại thích hiện hữu trong yên lặng. Ngài không thích ép buộc mà luôn xin phép để can thiệp vào cuộc sống con người, luôn tôn trọng tự do của mỗi người… dễ làm người ta nghĩ rằng Chúa không hiện hữu, vì Ngài chẳng làm gi cả. Cách hành động của Chúa được thể hiện qua cuộc đời Đức Giêsu là hiện thân của lòng thương xót: Chúa đã tự hủy mặc lấy phận người, sinh ra trong nghèo khó, bị xua đuổi và lùng bắt, nai lưng làm việc và sống cảnh nghèo, luôn bị sách hạch về giáo lý, bị kết án oan mà không biểu lộ một tí uy quyền nào. Hãy học nơi Chúa Giêsu bài học khiêm nhường và hiền lành, bài học vâng phục khi tiến bước từng ngày trong cuộc đời nầy. Thiên Chúa là chủ của vũ trụ nầy, hãy thờ lạy và ca ngợi Ngài, yêu mến Chúa với trọn tâm hồn và phó thác cuộc sống cho Chúa định liệu, đó là sự khôn ngoan của trời cao.

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2016

Người làm công




Đó là cụm từ mà Thiên Chúa không muốn nghe. Vì không muốn nghe, nên người cha trong dụ ngôn ‘người cha nhân hậu’ (Lc 15,11-32) đã không để cho người con hoang thốt ra, dù cậu đã dọn sẵn lời thú tội. Và thật đáng buồn là cụm từ nầy lại được chính người con cả nói ra với đầy đủ lý lẽ.
Khi tạo dựng con người từ thuở tạo thiên lập địa, Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh mình: có tự do và có sự sống đời đời. Loài người không phải là những con robot được lập trình để phục vụ vinh quang cho Chúa, vì thực ra vinh quang Chúa đã dư tràn và những lời ca tụng của vạn vật chẳng thêm gì cho Chúa. Chúa đã tạo dựng con người để họ chia sẻ tình yêu và chung hưởng vinh quang với Chúa, vì bản tính của Thiên Chúa là tình yêu, mà tình yêu là cho đi và đón nhận. Trong tình yêu của Chúa, con người là những hữu thể trổi vượt, có tự do và có ý thức để trao ban và đón nhận những gì nó muốn. Thuở ban đầu, địa vị con người rất cao quý và có mối quan hệ cha con với Đấng Tạo Thành, khiến muôn tạo vật phải ngước nhìn và thèm muốn. Thế nhưng ông bà nguyên tổ đã phạm tội phản nghịch Chúa, họ trốn chạy khỏi tầm mắt của Chúa vì nghĩ rằng mình quá bất xứng, nhưng trong quả tim của Thiên Chúa, họ vẫn mãi là con cái của Ngài. 

Cho dù tội lỗi  có ngập tràn, Thiên Chúa vẫn luôn là người cha không ngừng thương yêu những đứa con mình đã cho sinh ra trên trần gian nầy: con ta đã mất nay lại tìm thấy, đã chết nay đã sống lại. Khi các nhà xã hội phân tích hiện tượng tôn giáo, họ thấy các tôn giáo phát sinh là do nỗi sợ trước những thực tại mà khoa học chưa phân tích được : thần sông, thần núi, trời, thiên đàng hỏa ngục, và họ hy vọng một ngày nào đó khi khoa học tiến bộ thì chẳng còn vị thần nào tồn tại. Chính nỗi sợ và sự mặc cảm đã khiến con người muốn gọi Đấng Tạo Thành là ông chủ và mình chỉ là người làm công. Nhưng Chúa Giêsu đã nhiều lần gọi chúng ta là bạn hữu và là con của Cha trên trời : “Thầy không gọi anh em là tôi tớ, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết (Ga 15,15). Thiên Chúa không thích chúng ta sống như một người làm công với lòng sợ sệt, với một khoảng cách vì bất xứng, không có tình yêu mà chỉ có một sự tính toán xin xỏ ơn huệ. Ngài đã ban cho ta Người Con Một đến gánh lấy muôn tội lỗi trần gian, để muôn người được trở thành con cái Thiên Chúa. Hãy sống tâm tình tri ân Thiên Chúa vì muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương và sống tốt mối tương giao cha con với Thiên Chúa: thân tình, mặc lấy những tâm tình của Thiên Chúa, biết thương xót  và nên hoàn hảo như Cha trên trời.

Người con cả ở với cha mình dưới một mái nhà nhưng lại không mặc lấy những tâm tình và những vui buồn và thao thức của cha : thương yêu mong chờ kẻ tội lỗi ăn năn sám hối, yêu thương hết mọi người với tình yêu không biên giới. Cậu ta sống với Cha mà cứ tính toán hơn thiệt : mình cho gì và lãnh được gì. Cậu thấy mình cho nhiều hơn là nhận lại và cậu tức tối với em mình vì nó nhận lãnh quá đáng so với tội lỗi nó gây nên. Thế đó, nhiều khi ta cũng tính toán với Chúa khi phụng thờ : ca tụng, tạ ơn là để gạ gẫm Chúa ban thêm ơn, bên cạnh đó ta dễ coi khinh người anh em vì họ tội lỗi hơn mình, thắc mắc tại sao kẻ tội lỗi lại được phồn vinh ? Thánh Phaolô dạy : “Anh em hãy mặc lấy tâm tình từ bi, ôn hòa, nhẫn nại, chịu đựng lẫn nhau và hãy tha thứ cho nhau, nếu người nầy có chuyện phải oán trách người kia. Trên hết mọi sự, anh em hãy có đức yêu thương đó là dây ràng buộc mọi sự hoàn thiện”.

Chúa muốn ta sống tâm tình người con thơ trong bàn tay cha mình.
Vậy :
Hãy phụng thờ Thiên Chúa vì đó là điều chính đáng và xin lỗi Chúa vì những sai lỗi lớn nhỏ trong cuộc sống.
Hãy ca tụng  và tạ ơn Chúa vì tình thương Chúa trải dài qua muôn thế hệ.
Và rồi hãy phó thác cuộc đời trong tay Chúa vì Ngài luôn chăm sóc muôn loài muôn vật.

Khi kể về 3 dụ ngôn của lòng thương xót: con chiên lạc, đồng bạc bị mất và người cha nhân hậu, mỗi dụ ngôn đều được kết luận: “trên trời ai nấy đều vui mừng vì một người tội lỗi hối cải”. Vậy đó, tình thương đã khiến Thiên Chúa thao thức chờ đợi kẻ tội lỗi trở về để ôm họ vào lòng. Ai cũng là tội nhân, là kẻ bất xứng trước mặt Chúa, là người hẹp hòi trước tình yêu bao la của Chúa, và Chúa luôn mong chờ ta thay đổi cuộc sống. Thay đồi để nên tốt hơn qua mỗi ngày sống phải là mối bận tâm lớn của mỗi người trên cuộc hành trình dương gian nầy.