Khi ta bị bệnh về mắt, ta buộc
phải mang kính và vạn vật biến đổi bởi lăng kính ta mang, từ màu sắc cho đến
kích thước. Nếu ta biết nhìn nhận thân phận tội lỗi của chính mình và nhìn ra
lòng yêu mến (sự tử tế) của người khác, thì thái độ sống của ta với người người
khác sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Quả thật, nhìn ra tội mình là một
điều khó và nhìn ra lòng yêu mến của người khác cũng là điều khó. Vua Đavit đã
say đắm bà Betsabê nên đã lập mưu giết chồng bà là tướng Uria. Tiên tri Nathan
được Chúa sai đến nói với vua về câu chuyện “một người rất giàu đã lấy con
chiên duy nhất của một người nghèo để thết đãi bạn…” vậy mà vua Đavit cũng vẫn
chưa nhận ra tội mình, vẫn còn cao giọng lên án sự bất công tầy đình kia. Chỉ
đến khi tiên tri Nathan phải nói thẳng: “Kẻ đó chính là nhà vua!” thì Đavít mới
nhận ra lỗi lầm của chính mình và ăn năn (2 Sam 12,7-10).
Câu chuyện Tin Mừng Luca 7,36-50 kể
về một người đàn bà tội lỗi hôm nay cũng có nhiều điều đáng cho ta suy nghĩ. Ai
cũng dễ nhận ra ngay rằng người đàn bà đầy tiếng tăm kia là kẻ tội lỗi đáng bị
loại trừ khỏi mặt đất mà không nhận ra lòng yêu mến bà đang diễn tả là điều
đáng đề cao và là điều đẹp lòng Chúa. Và không ai trong cử tọa hôm ấy nhận ra
mình là kẻ tội lỗi.
“Kẻ được tha nhiều thì yêu mến
nhiều, kẻ được tha ít thì yêu mến ít”. Trong ví dụ Chúa đưa ra, sự tha thứ của
ông chủ là do lòng thương xót, vì cả 2 con nợ đều không có gì để trả. Chúa
Giêsu đưa ra nhiều so sánh để ông Simon nhận ra những hành động lạ kỳ đang diễn
ra trước mắt: người phụ nữ tưới ướt chân Chúa bằng nước mắt và lấy tóc mà lau, chị
không ngừng hôn chân Chúa và xức lên đó dầu thơm quý giá. Và chắc chắn người
biệt phái đã phải ‘tâm phục khẩu phục’ trước lý luận của Chúa hôm ấy: chị phụ
nữ kia không còn là người tội lỗi nữa vì chị đã được tha rồi, bằng chứng là chị
đã biểu lộ lòng biết ơn một cách ngoại thường, ngoài sức tưởng tượng của ông.
Câu nói của Chúa gợi lên điều gì cho ta? – Nhiều khi chúng ta không yêu Chúa
nhiều là vì ta không nhận ra thân phận tội lỗi và mất cảm thức về tội đã phạm;
nhiều khi ta nghĩ tội lỗi là do mình tưởng tượng hoặc tha thứ là chuyện bình
thường của Thiên Chúa. Hãy sửa lại điều đó bằng cách năng hồi tâm, đặt bàn tay
phải lên tim và nói lời xin lỗi Chúa. Hãy tri ân Chúa nhiều vì quả thực Thiên
Chúa tha thứ cho ta nhiều lắm và Ngài không mỏi mệt trong sự tha thứ.
“Tội con được tha rồi!” Lời nói
của Chúa với người phụ nữ tăm tiếng hôm ấy đã đem lại bình an cho chị và chứng
tỏ quyền năng tha tội của Chúa. Có lẽ không ai trong chúng ta có thể bắt chước
được chị phụ nữ ấy: chị đi tìm Chúa để thống hối, chị không thuộc công thức
xưng tội nhưng lòng chị đã tràn đầy sự thống hối và quyết tâm sửa đổi đời sống
cho phù hợp với giáo lý Chúa dạy, chị khóc nhiều đến nỗi ướt chân Chúa và lấy
tóc mà lau, chị còn hôn chân Chúa và lấy dầu thơm mà đổ lên. Ở đoạn Tin Mừng
hôm nay, chúng ta nhận ra hình ảnh của bí tích hòa giải: ăn năn hối cải và xưng
thú lỗi lầm, đó là những điều kiện cần thiết để lãnh nhận ơn tha thứ. Thật đáng
tiếc là ngày nay người ta ngại xưng tội, các cha thì ngại ngồi tòa mà giáo dân
thì ngại xét mình, việc xưng tội chỉ là việc làm định kỳ 2-3 lần/ năm chứ không
phải là việc tắm rửa khi bị bẩn. Ngày nay, người giáo dân được khuyến khích
rước lễ (khi không phạm tội trọng) để được hưởng ơn thánh trợ giúp chống lại
các cơn cám dỗ; nhưng điều nầy dễ dẫn đến một tình trạng là càng ngày người ta
càng thấy tội nào cũng là tội nhẹ và rước lễ theo thói quen. Có một nghịch lý
là: nếu là tội nhẹ thì càng nên rước lễ và càng rước lễ thì càng thấy mình
không có tội, đúng ra hai bí tích Thánh Thể và Hòa Giải phải luôn song hành. Người
ta dễ quên lời nhắc nhở của Thánh Phaolô trong thư 1Cor 11,28-29: “Ai nấy phải
tự xét mình, rồi hãy ăn Bánh và uống Chén này. Thật vậy, ai ăn và uống mà không
phân biệt được Thân Thể Chúa, là ăn và uống án phạt mình”.
Để kết luận, xin kể một câu
chuyện. Một cô giáo tiểu học rất vất vả để điều hành lớp học của mình, vì có
một cậu học trò chuyên phá phách trong lớp và chọc ghẹo cô giáo, cậu xem đó như
một trò chơi và làm cả lớp không thể học được. Một hôm, cậu thấy cô giáo đang
ngồi trầm ngâm ở bàn giáo viên và đang ghi chép gì đó vào một tờ giấy. Cô vội
cất tờ giấy vào cuốn sách trên bàn và bảo đó là một lời cầu nguyện nhưng cậu
không tin. Dĩ nhiên cậu cũng tìm cách lấy được mẩu giấy đó, nhưng không thể đọc
được vì viết bằng ngoại ngữ và chuyện đó cũng chìm vào quên lãng. Hai mươi năm
sau, cậu học sinh ấy đã trưởng thành và làm ăn lập nghiệp, cậu đang dự tính cho
một vụ làm ăn bất chính lớn, tình cờ cậu lục lọi trong phòng và tờ giấy cũ ngày
xưa rơi xuống. Cậu cũng vẫn không hiểu nổi những chữ bí ẩn trong tờ giấy, cậu
đưa nó cho cô thư ký và cô ta đã đánh máy lại cho ông chủ lời cầu nguyện của cô
giáo năm xưa: “Lạy Chúa, con khổ tâm và cảm thấy bất lực trước người học trò
hay phá phách nầy. Với tính khí nầy, cậu ấy có thể là một vĩ nhân nhưng cũng có
thể là một kẻ đại bịp. Xin Chúa biến đổi lòng cậu để cậu ấy trở nên một người
hữu ích”. Đọc xong lời cầu nguyện trên, cậu như choàng tỉnh khỏi dự án xấu đang
mưu tính thực hiện và quyết tâm trở thành một người tốt, vì không muốn phụ lòng
ao ước của cô giáo và sau đó cậu đã tìm đến thăm người cô ấy, nay đã là một
người già. Người học trò ấy là Theodore
Roosevelt, vị tổng thống đầu thế kỷ 20, đã đem nước Mỹ đến cường
thịnh. Thế đó, nhìn ra lòng yêu mến mà Chúa và tha nhân quanh ta dành cho ta là
điều rất quan trọng giúp ta sống tốt và hạnh phúc trên đời.
(Viết theo bài giảng của cha
Phaolô Nguyễn Công Minh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét