Mỗi Kitô hữu là một chứng nhân
Tin Mừng, theo cách của mình và trong hoàn cảnh sống của mình. Điều nầy không
thể chối cãi, vì là một đòi hỏi của bí tích rửa tội: trở nên muối cho đời và là
ánh sáng cho trần gian (Mt 5,13-14). Lệnh truyền ‘đi rao giảng Tin Mừng cho
muôn dân” của Chúa Giêsu trước khi về trời có tính cách bó buộc mọi người chứ
không phải là một lời khuyên, một điều được phép tự do chọn lựa làm hay không
làm (Mt 28,19).
Câu chuyện của chàng dũng sĩ trong bài “cửa tùng đôi cánh gài” được đăng
trên trang lebaotinhbmt.com làm người ta giật mình nghĩ lại mình. Chàng dũng sĩ
ra đi để cứu đời giúp người, những ngày đầu chàng rất hăng say diệt trừ yêu
quái và thường sử dụng kính chiếu yêu. Thế nhưng mới 7 năm trôi qua thôi mà
chàng đã trở nên yêu quái lúc nào không hay, đã từ lâu chàng không còn sử dụng
kính chiếu yêu vì thấy những nét quen thuộc của mình nơi mọi người. Câu chuyện
gợi cho ta đôi nét về đời sống đạo và sứ mạng làm chứng cho Đức Kitô. Lúc lãnh
nhận bí tích rửa tội, người Kitô hữu lãnh nhận chiếc áo trắng với lệnh truyền
hãy giữ tâm hồn luôn tinh trắng cho đến ngày trình diện trước tòa Chúa; người Kitô
hữu còn được trao cho ngọn nến sáng với lệnh truyền làm chứng nhân cho Đức
Kitô. Đặc biệt hơn, bí tích thêm sức kiện toàn ơn của bí tích rửa tội, ban dồi
dào ơn Chúa Thánh Thần để ta trở nên chiến sĩ Chúa Kitô ra đi xây dựng Hội
Thánh.
Những chàng dũng sĩ trẻ ra đi,
lòng hăng say và đầy nhiệt huyết, với kính chiếu yêu là Tin Mừng Đức Kitô, họ
phát hiện có nhiều giả trá và nhiều lối sống không phù hợp với lời dạy của Chúa
và Giáo hội. Thế nhưng, càng lăn lộn với đời nhiều, họ không còn bực mình về
những thói đời, họ dần dần chấp nhận chúng như những điều bình thường: sự dối
trá như một điều khôn khéo để sống còn, sự gian dối nơi học đường như một sự
thật không thể khác hơn, sự đua đòi vật chất như điều cần thiết để thể hiện bản
thân, sự hối lộ như là một thủ tục không cần phải suy nghĩ; sự ngừa thai và phá
thai là một lựa chọn tất yếu và nhẹ nhàng cho cuộc sống, ly dị là cách giải
quyết cho những cuộc hôn nhân ‘khó chịu’, ai sao tôi vậy: luật pháp cho gì tôi
xài thứ ấy…
Đến một lúc nào đó, những chàng dũng
sĩ cảm thấy mệt mỏi với đời, họ thấy mình cũng đã nhiễm thói đời lúc nào mà
không hay: muối đã nhạt và đèn đã cất ở đáy thùng! Đã từ lâu nay họ không dùng
ánh sáng Tin Mừng để đối chiếu cuộc đời. Đọc Tin Mừng thì đọc qua loa, chẳng
thấm nổi vào quả tim đã đầy tràn những tham lam và chất chứa nhiều hận thù.
Chàng dũng sĩ thất thểu trở về am
để gặp lại sư phụ, tu luyện cho lòng mình được thanh tịnh.
Đừng quá hăng say với sứ mạng cứu
đời và giúp người mà quên tĩnh dưỡng tâm hồn, để rồi một khi nhìn lại thì đời
ta đã trở nên vô dụng vì đã bị đời đồng hóa: muối đã nhạt và đèn đã hết sáng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét