Trong
mỗi ngày sống, nhiều lần ta soi gương để nhìn lại khuôn mặt cũng như trang phục của
mình và điều chỉnh những chỗ chưa hoàn hảo. Để hoàn hảo hơn về nhân bản và trên
đường thiêng liêng, người ta cũng đưa ra lời khuyên: “Mỗi ngày hãy dành ra những
phút hồi tâm để xét mình về tư tưởng, lời nói và hành động trong một ngày trôi
qua”. Thánh Augustinô cũng có một lời cầu nguyện rất thâm sâu, đáng cho ta thốt
lên bất cứ lúc nào: “Xin cho con biết Chúa và xin cho con biết con”.
Hồi tâm là trở về với tâm hồn
mình, đối diện tâm hồn mình với Thiên Chúa để biết rõ động lực khiến ta hành
động. Nhìn một hành động của một người, ta chưa thể đánh giá được hành động đó
là tốt hay xấu, vì chưa biết động lực của họ. Ngay chính nơi bản thân ta, nhiều
khi ta cũng tự đánh lừa mình, nhưng rồi chợt một phút hồi tâm nào đó, ta nhận
ra động lực chính rất khác xa những lời hoa mỹ ta thốt ra.
Ví dụ khi ai đó tổ chức lễ kỷ
niệm 10 năm linh mục, họ nêu ra lý do là để tạ ơn hồng ân nhưng không Chúa đã
ban cho một thụ tạo phàm hèn, họ tổ chức tiệc mừng đến 100 mâm, bề ngoài ai
cũng hân hoan chúc mừng nhưng trong lòng họ có rất nhiều câu hỏi và chấm than.
Nhưng có những vị khác lại khiêm tốn đấm ngực ăn năn khi âm thầm kỷ niệm hồng
ân linh mục, họ nhận ra rằng càng thêm tuổi lại càng phải ăn năn nhiều hơn vì
tội lỗi ngập tràn: lỗi bổn phận, không tích cực truyền giáo, khó khăn trên con
đường nhân đức, ngại hy sinh cầu nguyện, ham danh vọng và quyến luyến của cải,
tìm vinh danh cho mình hơn là vinh danh Chúa. Có kẻ khác tổ chức lễ mừng thọ
cho bố hoặc mẹ, mời bà con họ hàng đến 30 mâm. Con cháu trong nhà và khác được
mời đều hân hoan chúc mừng ân lộc Chúa ban được sống đến 80 tuổi. Nhưng nếu hồi
tâm lại, có thể con cái tổ chức lễ mừng thọ không phải vì thảo hiếu muốn làm
vui lòng cha mẹ mà vì những lý do khác, họ dùng cha mẹ như mồi câu danh vọng,
để phô trương hoặc để yên lòng vì chưa thảo hiếu đủ trong quá khứ. Cứ nhìn sự
phô trương quá mức cần thiết làm phiền đến làng xóm cũng có thể đoán được sự vô
cảm của họ đối với cha mẹ mình.
Biết mình là một điều khó. Điển
hình như chuyện vua Đavit. Nhà vua đã phạm tội tày đình về sắc dục và giết vị
tướng của mình. Thiên Chúa sai tiên tri Nathan đến kể cho vua một câu chuyện để
đánh thức lương tâm nhà vua, vậy mà vua đã không nhận ra ẩn dụ lại còn mạnh mẽ
lên án kẻ tham lam đã bắt con chiên duy nhất của người láng giềng làm tiệc đãi
khách, trong lúc mình có đến hàng ngàn con chiên. Chỉ đến lúc tiên tri phải nói
thẳng: “Kẻ đó chính là nhà vua đó”, thì nhà vua mới nhận ra tội mình. Nhiều
chuyện rắc rối trong các mối quan hệ trong một giáo xứ đang xảy ra là do cái
tôi của mỗi người đều quá lớn, ai cũng đề cao cái tôi của mình cách thái quá mà
không biết, cứ tưởng mình làm thế là để bảo vệ Giáo hội, là phục vụ. Khi làm
việc đạo hãy nhớ lời Chúa: "Khi làm việc lành
phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng
không, anh em sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng (Mt
6,1).
Để biết mình, ngoài việc cầu xin
ơn Chúa, những lúc hồi tâm, ta còn cần sự trợ giúp của tha nhân. Có câu danh
ngôn nói rằng: “Không ai biết rõ ta bằng những người thân của mình”. Bởi đó,
hãy trân trọng những góp ý của của người bạn đời, vì người ấy được xem như
“thiên thần” bản mệnh thứ hai của ta vậy. Mỗi ngày ta nên rèn giũa và tẩy rửa
đời mình nên hoàn hảo hơn và để có sự hòa hợp trong gia đình. Điều này nằm
trong linh đạo của đời sống hôn nhân: yêu thương – tôn trọng – giúp nhau nên
thánh. Nếu ta không còn nhiệt huyết giúp đỡ người phối ngẫu của ta nên hoàn hảo
và thánh thiện hơn, đó là dấu chỉ tình yêu đã phai nhạt. Tiếng Chúa nói với ta
qua Kinh Thánh, qua những biến cố cuộc đời, qua sự góp ý của tha nhân.
Trong năm Tân phúc âm hóa đời
sống giáo xứ, hãy dành ra nhiều hơn những phút hồi tâm và nguyện cầu, hãy năng
đọc và suy niệm đoạn Lời Chúa hằng ngày để đời sống ta thấm đẫm tinh thần Lời
Chúa, hãy ra đi gặp gỡ anh em và nói tinh thần Lời Chúa cho họ để cuộc sống họ
được biến đổi và nâng đỡ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét