Tôi có dịp gặp thầy Raphael Trần Anh Văn đang du học ở Úc theo chương trình nhà dòng, thầy kể một vài
chuyện về nước Úc. Vì nghe trong một bữa ăn sáng, có thể có vài tình tiết không
thật chính xác, xin ghi lại như một điều khích lệ cho văn hóa và nếp sống đạo
người Việt Nam.
Kangaroo: ở nước Úc, chẳng ai ăn
thịt nó cả và chúng sinh sôi rất nhiều,
ăn hết cả cỏ của các loại súc vật khác, có lúc người ta phải bắn để giảm bớt số
lượng và thường cán chết chúng khi chạy xe ban đêm. Ấy vậy mà ở Việt Nam, Kangaroo
lại đang trở nên một loại đặc sản để nhậu.
Dân cư Úc là 25 triệu người, sống
trên một diện tích rộng bằng 30 lần nước Việt Nam… Bởi đó nguồn lợi từ thiên
nhiên là rất lớn và sống rất rộng rãi, thoáng đãng. Cộng đồng người Việt có
khoảng 250.000 người, sống đạo rất hăng say và tạo một sự năng động cho vùng
đất nầy, có đến 500 linh mục Việt đang phục vụ tại Úc. Có người bảo: “Trước
đây, người Ái Nhĩ Lan truyền đạo cho Nước Úc, thời hoàng kim của họ đã qua
đi rồi. Nay đến lúc người Việt Nam
đang sinh sống ở Úc làm cho đời sống đạo sinh động trở lại”.
Có hai chủng viện lớn nhất ở Úc,
một có 15 chủng sinh thì có đến 10 người Việt Nam; còn chủng viện kia có 55
chủng sinh thì có đến 12 người Việt. Khi vào chủng viện, kỷ luật ở đây cũng khá
lỏng lẻo, có nhiều tự do và không có nhiều bó buộc... để tập cho các thầy tự
chủ. Nhiều người cũng thấy chán vì không giúp họ làm chủ được bản thân và cũng
không khác chi ở ngoài đời.
Người Úc nói chung đã tiến đến
giai đoạn sống đạo của phương tây: đạo chỉ là một nhu cầu bên lề cuộc sống, khi
cần thì đến nhà thờ còn bình thường thì thôi; lúc chết tiện đâu làm đó, ông cha
Công giáo cũng được mà Tin Lành hay Anh Giáo cũng xong.
Người Mẹ ở nước Úc thường cho con
ngủ riêng và ít bồng bế chúng, đẩy xe cho trẻ đi chơi và để chúng nằm ngửa nhìn
trời, trong lúc bà phì phèo điếu thuốc… đó là hình ảnh bình thường ở Úc. Trẻ
lớn lên thường có một khoảng cách tình cảm với cha mẹ và sống tự lập. Người Việt
thường chăm sóc con từng li từng tí, âu yếm con và giáo dục con khắt khe… trẻ
lớn lên có một sự gắn bó với những người thân ruột thịt và nếp sống đạo cũng
tốt hơn.
Qua những câu chuyện được kể
trên, người Việt mình nên duy trì sự thân tình của những người trong một nhà và
nếp sống đạo tình cảm: năng lui tới nhà thờ, sống tình bác ái huynh đệ, tin là
sống hết mình theo Thầy Giêsu với một niềm xác tín mãnh liệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét