Ông Gioan, vị tiền hô của Đấng
Cứu Thế, nói với những kẻ đến chịu phép rửa ở sông Giodan: “Hãy sinh hoa quả xứng
với lòng sám hối, đừng tự hào mình là
con cái Abraham, cây nào không sinh quả tốt thì bị chặt, thóc lép thì bỏ vào
lửa mà đốt đi”.
Thực tế là có rất nhiều người đến
với ông Gioan để chịu phép rửa thống hối, nhưng lòng họ không muốn thay đổi. Họ chỉ
diễn trò thống hối để tỏ ra mình đạo đức, nhưng họ không biết mình: đạo đức giả. Bức tranh
ngày ấy và hôm nay cũng không khác gì nhau: người ta tâng bốc nhau để ru ngủ
nhau: mình thành đạt, mình tử tế, mình đáng ngưỡng mộ và đáng yêu mến. Một sự
dối trá được lặp lại nhiều lần dễ biến thành sự thật và tạo thành một ảo tưởng
cho cả một tập thể. Dù một người phát biểu thế nào, con người thật của họ vẫn
có những sự thật không thể chối cãi như: loài mọn hèn yếu đuối dễ sa ngã lầm
lạc, kiêu ngạo, tham lam (danh, lợi, thú). Thế nhưng, biết mình và nhận ra tội
mình luôn là một điều không dễ, vì ma quỷ - thế gian và lòng dục đã làm con mắt
lương tâm ta mù tối.
Bởi thế, ông Gioan đã phải nói
thẳng với dân chúng: hãy dọn đường tâm hồn cho Chúa ngự đến. Khởi đầu cuộc đời
rao giảng Tin Mừng, Chúa Giêsu cũng nói với dân chúng: hãy hối cải vì nước trời
đã gần đến (Mt 4,17). Phép rửa của Chúa Giêsu là phép rửa trong Thánh Thần và
lửa, nghĩa là làm cho người lãnh nhận trở nên một tạo vật mới, là con cái Thiên
Chúa. Nhưng người Kitô hữu cũng hãy coi chừng: đừng tự hào mình là Kitô hữu mà
hãy coi lại chính mình có sinh những hoa quả nhân đức, có sống theo Thần Khí
không. Ở phương Tây bây giờ rất nhiều tự xưng mình là Kitô hữu, nhưng họ không
còn đến nhà thờ và không có kiến thức về tôn giáo; còn ở VN mình xem ra sinh hoạt
đạo còn rất tốt, nhưng đời sống đạo lại tụt lùi thê thảm về đời sống công bằng
và bác ái, sống giả dối và lừa lọc nhau, giết người bằng lời nói, trộm cắp,
cộng tác vào làm hại tha nhân miễn là có lợi cho mình, lương tâm chai lỳ… Ấy
thế mà cứ rước lễ đều đều và rất ít khi xưng tội.
Chúa Giêsu dạy: có thì nói có,
không thì nói không, thêm thắt điều gì là do ma quỷ (Mt 5,37). Chúa muốn ta
trung thực trong lời nói và trung thực với chính mình: biết mình thế nào. Nhưng
để biết mình thế nào thì quả là không dễ, vì tha nhân quanh ta và ma quỷ dễ làm
cho chúng ta mang ảo tưởng về chính mình. Muốn biết mình, ta phải tha thiết cầu
xin, biết để cho tâm tĩnh lặng, có thái độ lắng nghe để có người dám góp ý – đó
là sứ giả Chúa sai đến giúp ta sửa mình. Người chê mình mà chê đúng, đó là bạn
ta và thầy ta, phải cảm ơn họ; người chỉ biết khen ta mà không dám nói thẳng
lỗi ta, người đó là hiện thân của ma quỷ, vì họ sẽ làm cho ta hư đi vì kiêu
ngạo. Ấy thế, mà trong xã hội, nhất là ở VN bây giờ, người ta sống giả dối với
nhau vô cùng, như câu nói dân gian: khen trước mặt, trật … sau lưng. Người ta
nói một đàng làm một nẻo, người ta tự tô son đánh phấn cho mình và cho các kẻ
làm lớn… vì người người đều ưa ngọt và chạy theo thành tích, thành tích dẫn đến
kiêu ngạo và kiêu ngạo dẫn đến hỏa ngục.
Hãy hối cải mỗi ngày, xứng với
lòng mong ước của Chúa. Mỗi người là cây vả mà Chúa còn chờ thêm một năm nữa
xem có sinh quả hay không, nếu không thì rìu đã sẵn dưới gốc và nia đã sẵn để
sảy lúa lép vào lửa. Xét lại mình, ở tuổi 20 hay ở tuổi 60 cũng thế, ta cứ xưng
mãi một vài thứ tội, xem ra ta không tiến thêm được mấy bước, nhưng Chúa
vẫn chờ ta sám hối, đến với tòa cáo giải để xưng thú tội lỗi. Chúa cần thiện
chí và quyết tâm của ta - hơn là thành tích nhân đức. Rất mong các linh mục
siêng năng ngồi tòa và giáo dân siêng năng xưng tội, dùng ánh sáng Lời Chúa để
huấn luyện lại lương tâm nên nhạy bén và biết phân định thiện ác. Đó là cách
chuẩn bị tích cực cho Chúa đến với mình mỗi ngày và trong giờ sau hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét