Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)
“Lạy Chúa, tôi cảm tạ Chúa vì tôi
không như các người khác!”.
Có năm chữ ‘C’ dễ làm khô cứng lòng
người: chỉ trích, chì chiết, chê bai, chia rẽ và chối bỏ. Tất cả đều phát sinh
từ một căn nguyên: so sánh. Khi so sánh mình với người khác, con người
không biết mình thuộc
về ai - Thiên Chúa. Và nếu
phải so sánh, hãy so với chỉ mình Ngài!
Kính thưa Anh Chị em,
Trong Tin Mừng hôm nay, người
biệt phái đã quên nguyên tắc ấy: anh đem mình so với người khác thay vì đặt
mình trước Thiên Chúa. Nếu muốn so sánh, lẽ ra anh phải so với ‘chỉ
mình Ngài!’.
Người biệt phái bước vào đền thờ,
nhưng chỉ tìm gặp mình. Anh cầu nguyện, nhưng không đối thoại - chỉ
độc thoại; đứng trong ánh sáng, nhưng anh lại dùng ánh sáng ấy để
chiếu lên người khác, chứ không soi vào lòng mình. Anh chu toàn mọi việc
theo quan niệm sai lầm rằng mình có thể mua thiên đàng, ghi điểm trước mặt Chúa
nhờ các việc đạo đức. Anh nhắc đến Chúa, nhưng kết thúc lại hành xử như thể
Ngài là người mắc nợ. Sai lầm lớn nhất là anh so sánh mình với người thu
thuế - kẻ lặng lẽ cuối đền thờ. So sánh sinh tự mãn, và tự
mãn làm xa Chúa. “Kiêu ngạo bận tâm đến việc ai đúng; khiêm nhường bận tâm đến
điều đúng!” - Ezra Taft Benson.
Ngược lại, người thu thuế
không dám đến gần. Thay vì chú ý điều tốt ít ỏi của mình,
ông chỉ thấy tội lỗi của bản thân, “Lạy
Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi!”. Chính
nhờ cúi đủ sâu, ân sủng đã rót vào. Ông ra về, được nên công chính, không vì thấp hơn, mà vì nhận ra mình cần
được xót thương. “Không phải lời kinh, nhưng chính trái tim tan vỡ trước Ngài
mới chạm đến Thiên Chúa” - Thomas Watson.
Bài đọc Huấn Ca hôm nay nói, “Lời
cầu nguyện của người khiêm nhường vọng lên tới các tầng mây”; “Khiêm
nhường trong cầu nguyện mở đường cho ơn phúc!” - John
O’Donohue. Phaolô bộc bạch, “Có Chúa đứng bên cạnh, Người
đã ban sức mạnh cho tôi” - bài đọc hai. Thánh
Vịnh đáp ca đồng tình, “Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhận lời!”. Những
lời này nhắc chúng ta, chỉ khi khiêm hạ trước Chúa,
chúng ta mới chọn cho
mình một thái độ đúng đắn mà Thiên Chúa yêu thích nhất. “Ai cúi thấp thì được nâng lên trong ân sủng!” - Brennan
Manning.
Anh Chị em,
“Tôi không như các người khác!”. Chúng
ta sẽ không còn đủ sức để so với ai một khi cảm nhận lòng thương xót Chúa
đổ xuống trên mình. Ánh sáng Ngài làm lộ ra bóng
tối bên trong chúng ta; chính trong nhận thức ấy, ơn cứu độ bắt đầu. Người
biệt phái tưởng mình gần Chúa, nhưng ông chỉ gần cái tôi của ông. Người
thu thuế, nhờ cúi đầu, được nâng lên trong ân sủng. “Khiêm nhường là mảnh
đất duy nhất nơi đức hạnh nảy nở!” - Andrew Murray. Đặt mình
đúng trong tương quan với Chúa, con người không còn muốn chứng tỏ gì - chỉ
muốn được xót thương. Đó là niềm vui thẳm sâu nhất. “Niềm vui thật sự
không nằm ở việc chứng tỏ mình, mà ở việc đón nhận lòng lân tuất của
Chúa!” - Richard Foster. Và tất cả chỉ có thể xảy ra khi ta sống
với ‘chỉ mình Ngài’.
Chúng ta có thể cầu nguyện:
“Lạy Chúa, càng đến gần Chúa, con
càng thấy lòng mình ở xa; xin kéo con
lại gần, để con nếm hưởng niềm vui được xót thương!”, Amen.
Suy tư
-Thiên Chúa nghe lời kẻ mồ côi, góa bụa, nghèo hèn, đau khổ và khiêm tốn nhận biết mình tội lỗi. Là phận người, mỗi người đều là kẻ tội lỗi - vinh vang với nhau làm gì, chúng ta có là gì cũng là bởi ơn Chúa ban: sự hiện hữu, ơn cứu chuộc, khả năng, sở hữu, liên hệ... nói tóm lại chúng ta nợ Chúa tất cả, từ vật chất - tình thương- và ân sủng. Hãy dâng lời tạ ơn Chúa trong mọi hoàn cảnh, đó là thái độ khiêm tốn Chúa ưa thích.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét