Lm.
Mark Link, S.J.
Có
một câu chuyện cổ được phổ biến trong dân gian từ thời Trung Cổ. Câu
chuyện về một phụ nữ từ trần khi còn trẻ và ra trước tòa phán xét. Cuộc
đời bà khi ở trần thế thật bê bối.
Khi
đến cổng thiên đường, bà được bảo là chỉ được vào thiên đường với một điều
kiện. Đó là bà phải trở lại trần thế và đem về một món quà mà Thiên Chúa
coi là giá trị nhất.
Người phụ nữ trẻ trở về trần thế và suy nghĩ về món quà mà Thiên Chúa xem là quý giá nhất.
Ngày kia bà thấy một thanh niên vừa chết vì đức tin. Bà nghĩ, “A phải rồi, chắc đây là món quà Thiên Chúa quý nhất: đó là máu của một người chết vì đức tin.” Bởi thế bà hứng lấy một giọt máu của người thanh niên và đem về thiên đường. Nhưng khi trình diện máu ấy, bà được bảo là còn có món quà mà Thiên Chúa quý hơn máu người tử đạo. Do đó bà trở về trần thế và suy nghĩ về món quà mà Thiên Chúa còn quý hơn máu của người chết vì đức tin.
Sau đó bà gặp một nhà truyền giáo già nua rao giảng lời Chúa cho người nghèo. “A, đúng rồi!” bà nghĩ “đây là món quà Thiên Chúa quý nhất: đó là mồ hôi từ trán của người dành trọn cuộc đời để rao giảng tin mừng cho người nghèo.” Nhưng khi bà trình diện món quà ấy, bà lại được bảo là còn có món quà mà Thiên Chúa quý hơn giọt mồ hôi của nhà truyền giáo. Do đó bà lại trở về trần gian và suy nghĩ về món quà mà Thiên Chúa quý hơn giọt mồ hôi của người dành trọn cuộc đời để dạy bảo dân chúng về Chúa Giêsu.
Và cứ như thế bà trở lại thiên đường với các món quà quý giá. Nhưng lần nào bà cũng được bảo là còn có món quà mà Thiên Chúa quý hơn.
Sau cùng, một ngày kia, khi sắp sửa bỏ cuộc vì chán nản thì bà gặp một đứa trẻ đang nô đùa gần bồn phun nước. Khuôn mặt của nó thật xinh xắn và ngây thơ. Ngay lúc đó, một người cưỡi ngựa đi đến. Ông ta xuống ngựa để đến uống nước ở bồn. Khi nhìn thấy đứa trẻ, ông nhớ lại thời thơ ấu thật hồn nhiên ngây thơ của ông. Sau đó ông nhìn vào hồ nước và thấy khuôn mặt của ông được phản chiếu trong đó. Nó thật xấu xa và cằn cỗi. Khi ông sững sờ nhìn vào khuôn mặt mình trong nước, bỗng dưng ông nhận thấy ông đã sai lầm phí phạm một cuộc đời mà Chúa đã ban cho ông. Lúc đó giọt nước mắt thống hối dâng trào trên mắt và lăn dài trên gò má nhăn nheo rồi rơi xuống hồ nước.
Người phụ nữ vội hứng lấy giọt nước mắt ấy và đưa về thiên đường. Khi bà trình diện món qùa ấy, các thiên thần và các thánh đều vui mừng. Thật vậy, đây là món quà mà Thiên Chúa quý hơn tất cả món quà khác: đó là giọt nước mắt của người tội lỗi thống hối.
Câu
chuyện này thật thích hợp với bài Phúc Âm hôm nay. Vì lời cầu nguyện mà
Thiên Chúa coi có giá trị nhất là lời cầu nguyện của người tội lỗi thống hối.
Trong
Phúc Âm, Chúa Giêsu còn nói:
“Thiên
đường sẽ vui hơn khi một người tội lỗi ăn năn sám hối hơn là chín mươi chín
người công chính không cần sám hối ăn năn.” (Luca 15:7)
Hối lối được định nghĩa là đau buồn đến độ chấm dứt những hành động sái quấy.
Nhưng
hối lối còn hơn thế nữa. Nó không chỉ đau buồn đủ để chấm dứt những hành
động sái quấy nhưng còn đau buồn đến độ ước muốn sửa sai những lầm lỗi mà chúng
ta đã phạm trong quá khứ. Một câu chuyện sau của ông James Colaianni giúp
chúng ta thấy rõ điều này.
Một đứa bé đến thăm bà nội. Bà hỏi nó thích ăn gì nhất. Nó trả lời, “bánh bột chiên.” Sau đó nó cho biết thêm là khi ở nhà nó chỉ được ăn có ba cái mà thôi. Rồi nó hỏi, “Vậy con ăn thiệt nhiều được không nội?” Bà nội gật đầu, “được.”
Sau khi đứa bé ăn gần mười cái bánh bột chiên, bà nhận ra sự khó chịu trên khuôn mặt của nó. Bà hỏi, “Sao vậy? Con không muốn ăn thêm nữa sao!”
“Không,” đứa bé trả lời, “Con không muốn ăn nữa. Cả mấy cái ăn rồi con cũng muốn ói ra!”
Đó là một tâm trạng tốt - khó chịu nhưng tốt. Lý do nó tốt là vì đó là tâm trạng hối lỗi.
Hối lỗi không chỉ đau buồn đến độ muốn từ bỏ, nhưng còn là đau buồn đến độ ước muốn đừng thi hành những gì mà chúng ta đã làm. Đây là loại thống hối mà câu chuyện cổ muốn đề cập đến. Đây là loại thống hối mà Chúa Giêsu đề cập đến trong Phúc Âm Lc 18, 9-14.
Nhiều năm trước đây, có một vở kịch trình diễn ở Broadway về một thanh niên bỏ học, đi bụi đời và rơi vào đường cần sa ma tuý. Trong một cảnh không thể quên được của vở kịch, người thanh niên này nhìn lên trời và đau đớn vì tuyệt vọng, anh thốt lên: “Tôi ao ước chừng nào, phải chi cuộc đời tôi là một cuốn sách để tôi có thể xé bỏ những trang giấy đầy những sai lầm vấp phạm.”
Cám ơn Chúa Giêsu, cuộc đời thì giống như một cuốn sách. Và cám ơn Chúa Giêsu, chúng ta có thể xé bỏ những trang giấy mà chúng ta đã sai lầm. Trong tình yêu của Người, Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta bí tích Hòa Giải. Qua bí tích này, chúng ta có thể xé bỏ những phần của cuộc đời mà chúng ta đã sai lầm lỗi phạm. Đó là tin mừng vì món quà mà Thiên Chúa quý giá nhất là giọt nước mắt của người tội lỗi thống hối.
Suy tư
Tình trạng chung của nhiều giáo xứ tại Việt Nam là giáo dân siêng năng đi lễ và sốt sắng đọc kinh, nhưng ngại xưng tội và ngại các cuộc tĩnh tâm. Điều này nói lên việc sống đạo chưa đi vào chiều sâu của nội tâm. Đành rằng việc tham dự Thánh lễ và đọc kinh đã là một điều quý và rất đáng học hỏi, nhưng thử hỏi 'tại sao chỉ xưng tội một năm một vài lần?'- Hãy khiêm tốn nhận ra sự cứng lòng của mình, sự thiếu khiêm tốn và lối sống đạo hời hợt của mình.
Bài Tin Mừng Lc 12, 54-59, Chúa dạy ta phải biết nhìn những dấu chỉ thời đại để tự hỏi 'Chúa muốn nói gì với tôi?; và khi đọc những đoạn Kinh Thánh hằng ngày, ta phải đặt câu hỏi 'Chúa muốn nói gì với tôi?'- Những thời điềm và những câu Kinh Thánh là những tiếng gõ nhẹ của Thiên Chúa khiến hồn ta thức tỉnh và thay đổi một vài điều gì đó cho đẹp lòng Chúa hơn.
Thời điểm. Bao lâu còn đi dọc đường, hãy lo liệu cho phần rỗi, vì sau cái chết là thưởng phạt. Sở dĩ Thiên Chúa còn kiên nhẫn - còn cho ta thời gian là vì Ngài còn mong ta sửa đổi và sinh hoa trái tốt lành, lo thanh thỏa nợ đời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét