Khi đọc bài Tin Mừng nói về sự
khiêm tốn của người thu thuế lên đền thờ cầu nguyện, ta dễ liên tưởng đến vị
đương kim Giáo hoàng của chúng ta. Một phong cách sống của đức Giáo hoàng
Phanxicô được truyền tụng từ người nầy qua người kia tạo nên một luồng khí mới
trong đời sống đạo của các Kitô hữu. Người ta khuyến khích nhau: “Hãy học phong
cách Phanxicô”. Đó là một lối sống đơn giản và khiêm tốn, gần gũi người nghèo
và người bình dân, sống đạo với niềm vui … Ngài thích người ta gọi mình một
cách đơn giản là ‘cha’.
Giây phút đầu tiên được tiếp xúc
với dân chúng, cha đã cúi đầu trong khoảng 30 giây để xin cộng đoàn tín hữu
đang tụ họp ở quảng trường Roma cầu nguyện cho mình, sau đó cha mới ban phép
lành cho mọi người, như vậy cha nhận ra thân phận hèn mọn của mình. Ai cũng hồi
hộp chờ nghe những lời đầu tiên từ miệng cha nói ra để đoán xem đường lối hành
động của thế giới và của Giáo hội sẽ chiều theo hướng nào, vậy mà cha chỉ nói
những lời rất bình thường như một người cha nói chuyện với con cái mình.
Quả thật, nhiều người đã có phần nào hụt hẫng vì cách nói chuyện của cha không mang vẻ ‘trí thức’ nhiều như các vị tiền nhiệm…nhưng
rồi sự hấp dẫn của cha càng ngày càng lớn dần khi những câu chuyện cha trao đổi
với dân chúng đượm nét bình dân rất gần gũi cuộc sống của mọi người: Đừng nói
xấu nhau, đừng khoác lác, đừng tìm niềm vui nơi của cải và thành công mà phải
là nơi sự tin tưởng vào Thiên Chúa. Sự hụt hẫng ban đầu dần nhường chỗ cho sự cảm phục: cha cũng có bằng Tiến sĩ Thần học và là giáo sư Thần học, nhưng cha có biệt tài nói với công chúng như đang dạy giáo lý. Quảng trường Roma từ những ngày đầu tháng 3
cho đến nay luôn đầy ắp người với những con số kỷ lục… điều đó đã cho thấy sự
thánh thiện của cha đã lôi cuốn nhiều người tìm về chân lý.
Câu chuyện ấn tượng nhất mà cha
đã thực hiện có thể nói là việc cha cử hành Thánh lễ Tiệc Ly tại nhà tù. Nơi đó
cha đã rửa chân và hôn chân cho các phạm nhân. Cả thế giới sững sờ vì sự khiêm
tốn của cha, dù biết trước đó cha đã từng làm như vậy ở Argentina. Đi
bất cứ nơi đâu và trong những buổi gặp gỡ hàng tuần, cha đều ôm hôn trẻ em và
gặp gỡ người tàn tật để khích lệ họ. Điều đó có vẻ bình thường nhưng không dễ
làm với chúng con. Nhiều người đã hôn tay cha, nhưng cha cũng đã từng hôn tay đức hồng y JB. Phạm Minh Mẫn của chúng con đến hai lần rồi đó, thật là cảm động.
Sống đơn giản và khiêm tốn là
phong cách của cha. Hiện nay cha vẫn ở nhà trọ Marta, không quan trọng việc ăn uống, cha gần
gũi những người bình dân: gọi điện cho bà con bạn bè để thăm hỏi và khuyến
khích, cha thường đi xe công cộng, cha nhận mình là tội nhân và luôn xin mọi người cầu
nguyện cho mình. Cha nói với giáo dân rằng : “mọi người đều bình đẳng trước mặt
Chúa, từ giáo hoàng cho đến một người tàn tật và trẻ em”. Cha nói một cách chân
thành rằng: “Ngồi lê đôi mách, khoác lác, nói xấu bề trên là những tội phổ
biến, cha cũng từng lỗi phạm, các con hãy cầu nguyện nhiều cho cha”. Những lời
đó thật tương ứng với lời cầu nguyện của người thu thuế: “Xin thương xót con là
kẻ có tội”. Anh ta ra về và được nên công chính. (Lc 18,13-14)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét