Khi mừng lễ các thánh
nam nữ trên trời, chúng ta hân hoan cảm tạ Thiên Chúa đã làm nên những điều kỳ
diệu trên cuộc đời các Thánh. Điều đó là đúng, nhưng tự thâm tâm, chúng ta
thường nghĩ: tôi không nên thánh được, tôi tầm thường quá, tôi tội lỗi quá! Đức
Giáo hoàng Gioan Phaolô II nói : ơn gọi nên thánh không loại trừ một ai, đó
không phải là đặc ân dành riêng cho một nhóm người được tuyển chọn.
Khi đám đông hò reo “Santo Subito” vào ngày an táng Đức Gioan Phaolô
II, 8.4.2005, họ thực sự muốn nói gì? – Họ muốn hô to lên rằng: nơi Karol
Wojtyla, họ thấy một con người đã sống thực với Thiên Chúa và đã sống với con
người. Ngài là một tội nhân đã cảm nhận được lòng thương xót và sự tha thứ của
Chúa. Ngài là một vị tiên tri và là thầy dạy những điều đúng đắn cho người
đương thời và thế hệ kế tiếp. Ngài nhìn ngắm chúng ta, yêu mến chúng ta , đã
tiếp xúc với ta, đã chữa lành và ban cho chúng ta niềm hy vọng. Ngài bảo ta
đừng sợ. Ngài chỉ cho ta cách sống và yêu, biết cách tha thứ và cách chết. Ngài
dạy ta biết ôm lấy thập giá trong những trường hợp nguy kịch nhất của cuộc đời,
vì biết rằng thập giá không phải là câu trả lời cuối cùng của Thiên Chúa.
Một người được tuyên phong là Thánh không phài là một công bố về
sự toàn hảo. Không có nghĩa là người đó không có sự bất toàn, mảng tối, sự điếc
và tội. Không phải là họ trong trắng dưới cái nhìn của Vatican. Phong Thánh
hoặc Á Thánh cho ai là muốn nói rằng một người nào đó gắn bó đời mình với Thiên
Chúa, hoàn toàn tin tưởng vào lòng nhân từ của Chúa từ nhân, họ bước đi với sức
mạnh và quyền năng của Chúa, tin tưởng vào những điều bất khả, yêu kẻ thù và
những người ngược đãi mình, tha thứ giữa những bất hạnh và bạo lực, hy
vọng vượt ngoài mọi hy vọng, và làm cho thế giới nầy tốt đẹp hơn.
Người Thánh là người làm cho tha nhân quanh mình nhận ra rằng có
một sức mạnh và một tinh thần có khả năng chuyển hóa đời họ, sức mạnh nầy không
phải thuộc thế giới nầy mà là ở bên cạnh cuộc đời. Mỗi vị Thánh hé lộ cho ta
nét đại cương của sự cao thượng và thánh thiện mà mỗi người được mời gọi hướng
tới, họ cho ta nhận ra khuôn mặt Thiên Chúa trong khi ta đang trên đường lữ hành trần thế.
(phần in nghiêng là trích của cha Rosica, CSB)
ĐHY Fx. Nguyễn Văn Thuận
nói: “Đừng nghĩ rằng làm thánh là suốt ngày đọc kinh, mà quan trọng là chu toàn
bổn phận, chu toàn bổn phận là giấy thông hành để vào nước trời”. Thân phận con
người là mỏng dòn yếu đuối, Chúa biết điều đó và Chúa đã không lầm khi dựng nên
tôi, Ngài ước mong tôi biết ăn năn sám hối và quyết tâm làm lại cuộc đời mỗi
ngày.
Chúng ta hãy nghe một
vài mẩu đối thoại xảy ra ở cửa thiên đàng. Chúa nói với một người đàn ông rằng:
‘Con khá lắm! vì đã không bỏ Ta khi Ta già nua bệnh hoạn, vẫn chăm sóc và yêu
thương Ta hằng ngày, dù Ta run rẩy, vô dụng, xấu xí’. Chúa nói với một người
đàn bà vừa lìa thế: ‘con cũng rất tốt, đã không bỏ Ta khi Ta lâm bệnh nặng, vẫn
chung thủy dù Ta bất tài nhiều tật, vẫn chăm sóc Ta từng ngày với những công
việc nội trợ vô danh để giữ hơi ấm cho gia đình’. Chúa nói với một người trẻ: ‘Con
hãy vào đây với Ta, vì con đã biết vâng lời và ngoan hiền với Ta trong nếp sống
gia đình, đã chăm chỉ với bổn phận hằng ngày vì yêu Ta’. Và Chúa cũng nói với một số người khác: Hãy cút khỏi mặt Ta, hỡi những kẻ làm điều gian ác!
Ma quỷ thường rỉ tai ta
rằng: mày không làm thánh được đâu, vì mày đã phạm tội nhiều và sẽ còn tiếp tục
phạm tội dài dài, mày xấu xa lắm, xa Chúa lắm. Sự bối rối và mất lòng trông cậy
làm tiêu hao năng lực thiêng liêng của
ta rất nhiều. Hãy nhớ lời Chúa Giê su dạy: muốn vào nước trời thì ta phải trở nên như trẻ nhỏ: sống đơn
sơ và tin tưởng Thiên Chúa, luôn tìm vâng theo ý Ngài trong mọi sự - kể cả sự chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét