Tháng 5 đã về, hãy thúc giục nhau chạy đến với Mẹ Maria và yêu mến Mẹ với tình con thảo.
Mỗi
người chúng ta ai cũng có ít là 2 người mẹ, một người mẹ sinh ta ra và một
người mẹ thiêng liêng được Chúa Giêsu trối trăn khi sắp tắt thở trên Thánh Giá:
“Này là Mẹ con”. Người mẹ sinh ta ra có thể quên con mình, có thể mất sớm và có
thể ‘yếu sức’; nhưng với Mẹ Maria thì không bao giờ có những chuyện ấy xảy ra:
Mẹ luôn gần gũi, luôn bao dung, rất quyền năng và không bao giờ thay lòng đổi
dạ. Mẹ là Nữ hòang Thiên quốc và là Nữ vương trời đất, nên sự cầu bầu của Mẹ có
thể nói là ‘rất đáng tin cậy’ trong mọi lãnh vực.
Ngày
xưa khi còn ở chủng viện, cứ mỗi tối cả phòng ngủ chung dài, giường xếp san sát
cả mấy trăm chiếc, cả một tập thể cùng hát kinh dâng mình: “Con dâng linh hồn
trong tay Chúa, Chúa gìn giữ con yên hàn trong đêm nay… Mẹ ơi con yêu Mẹ, yêu
từ hồi thơ bé, yêu mãi đến tuổi già, yêu tha thiết bao la…). Giọng hát tha
thiết của những người cất bước đi tìm chân lý hòa quyện với nhau, đọng lại
trong tâm thức và lan tỏa cả vào giấc ngủ của những chú bé đơn sơ – nhiệt tình.
Ngày ấy, khi nhắc đến chữ ‘mẹ’, nhiều giọng hát đã nấc lên và nhiều đôi mi đã
nhòa lệ, vì đã có một sự nhầm lẫn ‘dễ thương’ giữa 2 người mẹ: nhắc đến Mẹ
Maria, mà lòng lại thổn thức vì nhớ mẹ đã sinh mình. Điều chắc chắn là giữa 2
người mẹ đã có một sự cảm thông và có một tình thương lai láng dành cho đứa con
yêu dấu của mình.
Có
người không dám yêu mến Mẹ Maria nhiều vì sợ ‘lấn’ mất phần Chúa Giêsu. Thực sự
chuyện đó không bao giờ xảy ra! Trong những lần hiện ra để tỏ lộ tình cảm của
mình, chưa bao giờ chúng ta thấy Chúa Giêsu phiền trách người ta sùng kính Mẹ
quá nhiều, Chúa chỉ phiền trách là loài người vô ơn bội nghĩa, phạm tội và
không đếm xỉa gì đến tình yêu lân tuất của Chúa. Trong đời thường, chúng ta
thấy người ta kính trọng ‘ông bà cụ’ vì quý mến các linh mục – tu sĩ; mà người
ta càng quý mến các bậc sinh thành ấy bao nhiêu thì các ‘đấng bậc’ càng phấn
khởi, chứ có bao giờ phiền trách gì đâu?
Trong
thời Đệ Nhị thế chiến, một người sống sót từ trại tập trung của Đức Quốc Xã đã
kể lại câu chuyện 2 người mẹ của chính mình: Mẹ đã sinh ra tôi trên đời, nuôi
tôi lớn khôn. Tôi bị bắt vào trại tập trung, còn mẹ thì không. Một ngày nọ,
trên đường đi đến lò hơi ngạt, tôi bỗng thấy mẹ xuất hiện, mẹ ra hiệu một cách
dứt khoát cho tôi đi ra khỏi hàng để mẹ thế chỗ cho. Mẹ bảo: con còn trẻ nên
cần phải sống, còn mẹ đã sống đủ rồi, con hãy mau ra khỏi đây và đừng lo cho
mẹ. Tôi bàng hoàng đi ra khỏi hàng bình yên vì đã có mẹ thế chỗ cho… Cũng một
người mẹ ấy, nhưng chính mẹ đã sinh ra tôi 2 lần, nên tôi có 2 người mẹ.
Tôi
đã có nhiều dịp về thăm cha mẹ của các linh mục, tôi nhận thấy các linh mục mến
mẹ của mình nhiều lắm. Có cha bạn nói một cách hồn nhiên: “mẹ là nhất trên đời
! Khi nào có chuyện buồn và hơi mệt mỏi là cứ về với mẹ, ắt sẽ có bình yên”.
Trong những năm gần đây, nhiều người ngại ca tụng tình mẫu tử vì tệ nạn phá
thai đang lên cơn sốt, hiện trạng ‘phá thai’ đúng là một ‘phản chứng’ cho tình
mẹ: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…”. Nhưng có một câu danh ngôn
rất hay về tình mẹ: "Tấm lòng người mẹ là một trong những kiệt tác của Thượng Đế”.
Nói như vậy để chúng ta phải nhận định rằng: những người mẹ đành lòng giết bỏ
đứa con mình cưu mang là những người bệnh hoạn, chạy theo đam mê ích kỷ; nhưng bên
cạnh đó, còn có biết bao tấm lòng bao dung và mênh mông như biển Thái Bình ngày
đêm dạt dào sóng vỗ, tảo tần nuôi con và lo lắng cho con từng chút một. Nếu ta
lãng quên tình mẫu tử, nếu ta không cất tiếng ca tụng mẹ, thì ta là những kẻ
bệnh hoạn, vô ơn và lãng quên tình Chúa.
Người
mẹ bao giờ cũng là người mẹ: bao dung, đôn hậu và luôn tha thứ. Cho dù những
đứa con có tỏ ra hỗn xược, đi hoang và phá nát tài sản cha mẹ đã chia phần, cho
dù con cái lâu ngày không thăm viếng và chăm sóc mẹ… thì mẹ chỉ biết buồn mà
không bao giờ biết giận; và nếu đứa con đi hoang trở về thì mẹ lòng mẹ chỉ biết
vỗ về-an ủi và che chở, lòng mẹ nuốt ngược những hất hủi vào trong để chỉ tỏ lộ
yêu thương – đùm bọc ra bên ngoài.
Nếu
có ai không còn mẹ trần gian thì người đó hãy yêu mến Mẹ Maria nhiều hơn, chính
mẹ sẽ dìu bước chân ta đi trên đường về quê trời. Mẹ là Ngôi Sao Sáng, nên ta
sẽ không bao giờ lạc lối. Mẹ luôn đi bên cạnh ta để giúp ta vượt những thử
thách của ‘con rắn’ dưới muôn dạng vẻ của nó. Bước đi với Mẹ ta không đơn côi
và luôn được an lòng như trẻ thơ trong bàn tay mẹ dịu hiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét