Mầu nhiệm Chúa Ba Ngôi được mạc
khải một cách tiệm tiến và được trở nên sáng tỏ khi Ngôi Hai nhập thể. Khi nói
về Chúa Ba Ngôi, chúng ta thường nghĩ về hoạt động riêng biệt của mỗi ngôi:
Ngôi Cha tạo dựng muôn loài, Ngôi Con cứu chuộc và Ngôi Ba Thánh Thần thánh
hóa. Nhưng hôm nay chúng ta để ý đến sự cộng tác của cả Ba Ngôi, sự chia sẻ
trách nhiệm với nhau giữa Ba Ngôi Thiên Chúa, vì Ba Ngôi luôn hiện diện và hoạt
động trong nhau.
Một gia đình, một cộng đoàn và
một quốc gia được lớn mạnh là nhờ sự cộng tác và chia sẻ trách nhiệm của các
thành viên. Một vị Tổng thống Mỹ đã từng nói: “Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho
tôi, mà phải hỏi tôi đã làm gì cho tổ quốc”. Tôi nhớ lại trong một cuộc họp mở
rộng của giáo xứ, gồm có cha xứ, HĐGX cùng các ban ngành đoàn thể, để bàn về
những sinh hoạt trong dịp tết – phân công cho các đoàn thể phụ trách về văn
nghệ, hội chợ, giữ xe… Ai cũng tìm cách chối khéo với những lý lẽ rất đa dạng
và thuyết phục. Buổi họp trôi qua khá
nặng nề mà việc phân công hầu như đi vào bế tắc. Cha quản xứ phát biểu: “Nếu ai
có khả năng gì thì nên đem ra mà phục vụ giáo xứ, chính lúc phục vụ thì đoàn
thể mình mới lớn mạnh được, đừng tìm cách đẩy quá bóng trách nhiệm cho người
khác vì sợ mệt”. Kể từ đó đến nay, các buổi họp phân công trong giáo xứ luôn
nhẹ nhàng và nhanh gọn, dường như ai cũng muốn góp một tay để giáo xứ được lớn
mạnh, ai không cáng đáng được công việc nào đó thì cứ lên tiếng để người khác
giúp một tay.
Ba Ngôi Thiên Chúa luôn chia sẻ
trách nhiệm với nhau, luôn hoạt động trong nhau. Chúa Giêsu đã nhiều lần nói
cho ta biết điều đó: “Cha với Ta là một, Ta không hành động một mình, Ta không
tự mình mà nói hay làm gì, Cha luôn ở trong Ta và Ta luôn ở trong Cha” (Ga
10,30); và dĩ nhiên Chúa Thánh Thần là Tình Yêu luôn liên kết để tuy Ba Ngôi,
nhưng lại là Một Chúa.
Để nhìn ra được sự chia sẻ trách
nhiệm với nhau trong một giáo xứ là cần thiết, ta hãy nhìn khía cạnh tiêu cực
của một số người quanh ta. Có những người khi giáo xứ mời gọi đóng góp xây dựng
nhà thờ thì họ lại tìm cách gia nhập vào một giáo xứ khác, đến lượt giáo xứ đó
xây dựng thì họ lại tìm cách nhập lại giáo xứ cũ. Có những người khi có những
người quyên góp tiền cho một công việc nào đó thì họ đóng cửa lại, chờ khi đoàn
đi qua thì lại mở cửa ra. Ngày xưa chúng ta học giáo lý có 6 điều răn Hội
Thánh, nhưng nay sách giáo lý mới chỉ còn lại 5 điều răn Hội Thánh, và điều răn
thứ năm dạy ta phải có bổn phận đóng góp xây dựng giáo hội địa phương.
Chúng ta phải thừa nhận rằng:
‘Dấn thân phục vụ là bằng chứng xác thực của niềm tin’; vì có vững tin thì
người ta mới dám bỏ thế gian mà đi tu, mới dám bỏ công việc nhà mà giúp việc
cho giáo xứ. Khi quan sát một xứ đạo nào đó, tuy lớn về số lượng giáo dân và
các tổ chức bề ngoài, nhưng thực sự xứ đạo đó
không vững mạnh khi có nhiều rạn nứt chia rẽ, khó kiếm người làm việc
cho các hội đoàn và HĐGX. Thật may mắn được sống trong một xứ đạo mà ở đó còn
có những tấm gương hy sinh của các vị mục tử và những người làm việc ‘không
lương’, vì những gương sáng đó như những ngọn đuốc hâm nóng quả tim những người
khác muốn bắt chước họ phục vụ vô vị lợi. Có người đến tuổi 60 đã chia sẻ: “càng
ngày mình càng nghiệm ra rằng những người sống quảng đại với người khác thường
có một cuộc đời thanh thản, thành công và sung túc; còn những kẻ bon chen với
đời và với người thì cuộc đời mãi trôi nổi”. Âu đó cũng là lời tiền nhân để lại
cho ta: “Xởi lởi thì trời gửi của cho – Cha mẹ hiền lành để đức cho con”.
Thánh Gioan Tông Đồ đã diễn tả:
“Thiên Chúa là Tình Yêu”. Ta có thể đảo ngược lại: “Đâu có tình yêu thương, ở
đó có Đức Chúa Trời”. Một gia đình, một cộng đoàn hay một giáo xứ có những
người biết chia sẻ trách nhiệm cho nhau, biết cộng tác với nhau để làm việc thiện
một cách vui vẻ, thì quả thật nước trời đang ở giữa họ.
(Viết theo bài giàng của cha Phaolô Nguyễn Công Minh)
(Viết theo bài giàng của cha Phaolô Nguyễn Công Minh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét