Thánh Phêrô đã từng hỏi Chúa
Giêsu: “Thưa Thầy, này đây chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy”. Ông Phêrô dừng
lại ở đó, nhưng mạch văn cho ta biết những chữ tiếp là ‘chúng con sẽ được gì?.
Vâng, mừng lễ CTTĐVN là dịp rất tốt để chúng ta đặt lại vấn đề với chính mình:
tôi theo đạo thì được gì?
Có đặt lại vấn đề một cách rõ
ràng và dứt khoát như vậy, chúng ta mới dám đi ngược dòng và trung thành với
Chúa, dù hoàn cảnh nào đi nữa. Để thử thách niềm tin vào Thiên Chúa, các vua
quan thường đưa ra sự so sánh một bên là sự yên ổn thịnh vượng và bên kia là
mất mạng vì niềm tin vào Chúa. Không ít lần, nhiều tín hữu đã nhát sợ mà chối
bỏ niềm tin để được yên ổn. Nhưng rồi, có những người sau đó hối lỗi và đã trở
lại trình diện với vua quan để được minh chứng niềm tin vào Thiên Chúa. Chúa không hề hứa cho kẻ theo Ngài được yên ổn, giàu sang, nổi tiếng ... vì những thứ đó đều là phù hoa và không quan trọng. Chúa chỉ hứa được bình an và hạnh phúc, được sống trong vòng tay yêu thương, chịu bách hại bởi người đời, và được hạnh phúc vĩnh cửu ở đời sau.
Chúa không muốn mọi người phải
chịu chết vì đạo, nhưng Chúa đòi buộc mọi người phải trở nên muối men cho đời,
làm chứng nhân cho Chúa qua cuộc sống: tôi là những người con cái Chúa. Đã có biết bao
người bỏ đạo hàng mấy chục năm trời, vì bất mãn với Chúa hoặc thiếu hiểu biết
về đạo, vì niềm tin bị cười nhạo, hoặc muốn được yên thân hay được thăng tiến
trong danh vọng và quyền lực. Tuy vậy, Thiên Chúa không bỏ rơi họ, Ngài đánh
động họ - một lúc nào đó và họ đã trở về lại mái nhà Giáo hội, nhưng cũng có
những kẻ bị hư đi mãi mãi.
Chúa trả lời cho Thánh Phêrô
rằng: “chẳng ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ hay con cái hay ruộng đất vì
Thầy và vì Tin Mừng, mà ngay bây giờ, ở đời này lại không được gấp trăm … cùng
với sự ngược đãi, và sự sống vĩnh cửu ở đời sau”(Mc 10,28-30). Ở đây, chúng ta
khám phá ra một quy luật của Tin Mừng: khi con người chỉ biết tìm kiếm nước Thiên Chúa và sự
công chính của Chúa, thì Chúa sẽ lo liệu phần còn lại, những điều cần thiết cho cuộc sống nơi trần gian như cơm ăn áo mặc... Chứng từ của Mẹ
Têrêxa cũng nói lên điều đó: khi Chúa muốn công việc nào đó được tiến hành thì
Chúa gửi phương tiện đến; đến lúc Thiên Chúa muốn, mọi sự sẽ dễ dàng và khi
không phải lúc của Ngài thì mọi sự sẽ khó khăn.
Cứ theo sự tính toán bình thường
của lý trí, người ta thường chọn cho mình điều có giá trị hơn và từ bỏ điều ít
giá trị hơn. Điều đó thường xảy ra trong trường hợp hôn nhân tan vỡ: không ai
bỏ gia đình mình nếu không có đối tượng thứ 3 tốt đẹp và hấp dẫn hơn. Ai đó đã
xếp loại các giá trị cuộc sống từ thấp đến cao như sau: sự yên ổn vật chất và
tinh thần, những giá trị tinh thần và cao nhất là phần rỗi linh hồn. Theo đó, người ta có thể hy sinh sự yên
ổn vật chất cho những giá trị cao hơn như sự tự do, lòng quảng đại, tình yêu quê
hương…; và người Kitô hữu sẵn sàng mất mạng sống mình để minh chứng cho sự hiện
diện của Thiên Chúa, là Chúa và là chủ của mọi loài, để chọn lấy hạnh phúc vĩnh
cửu mai sau.
Đức Phanxicô nói đến hai hình
thức ngược đãi các Kitô hữu: “một hình thức là cái chết của các vị tử đạo, còn
cách kia được đặt tên là sự ‘ngược đãi lịch sự’ (polite persecution). Lịch sử
Giáo hội là lịch sử của các cuộc bách hại, từ các vị tử đạo ở hý trường
Colosseum cho tới cái chết thảm của những tín hữu ở Pakistan : các con sẽ bị mọi người
ghét bỏ vì danh Thầy. Hình thức đầu của sự ngược đãi là ‘cốt ở việc tuyên xưng
danh Đức Giêsu Kitô, đây là hình thức tử đạo cách rõ ràng. Còn hình thức ngược
đãi khác ‘được ngụy trang dưới vỏ bọc là văn hóa, là văn minh, là tiến bộ - tôi
có thể nói cách châm biếm – là sự ngược đãi lịch sự (polite persecution).
Chúng ta có thể nhận ra cách bách
hại thứ hai này khi các nhà lãnh đạo đưa ra những đạo luật không cho con người
sống đúng tư cách con cái Chúa, khi họ tước bỏ tự do của con người, nhất là tự
do lương tâm. Ai không chấp nhận luật pháp họ đưa ra, ai lên tiếng về những
điều bất cập trong hiến pháp… thì bị kết án và ngược đãi lịch sự: mất việc, bêu
xấu, loại ra bên lề xã hội”.
Người đời sợ nhất là chứng từ tử
đạo, họ muốn dùng hết sức mạnh của mình để chiến thắng, nhưng khi các vị tử đạo
sẵn sàng dâng hiến những gì quý nhất ở trần gian vì niềm tin, thì những kẻ hành
hình đã thực sự thất bại. Họ đi từ ngạo mạn đến ngỡ ngàng trước một sự thật
vượt quá tầm hiểu biết của họ, nhất là khi chứng kiến các vị tử đạo ra đi trong
hiên ngang, an bình, tha thứ, cầu nguyện, có sự đồng hành của của Đức Kitô và anh
em đồng đạo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét