“Lời Chúa là đèn rọi bước con
đi”. Chúa Nhật Lời Chúa được mừng kính nhằm đề cao giá trị của Lời Chúa trong
phụng vụ và trong đời sống con người.
Con người có khả năng suy nghĩ,
đó là món quà tuyệt vời của Thượng Đế dành cho một ‘sinh linh bậc cao’ trong kế
hoạch sáng tạo của Người. Nhờ lý trí và nhờ luật tự nhiên được khắc ghi trong
từng tâm hồn, con người có khả năng nhận biết Đấng là nguồn cội và cùng đích
cuộc đời mình, có khả năng phân biệt thiện ác; nhưng cũng vì có lý trí để suy nghĩ, con người cũng thường bị lầm đường lạc lối với những hào quang giả tạo do satan
vẽ nên và do lập luận của tập thể - bầy đàn. Bởi thế, Thiên Chúa đã ban cho
loài người lề luật của Người qua Môisen – qua các tiên tri – và nhất là qua Đức
Giêsu. Những giáo huấn của Chúa được ghi lại bằng chữ viết, được gọi là Kinh
Thánh, được viết ra để hướng dẫn loài người không lầm đường lạc lối.
Tuy đã có Kinh Thánh trong tay,
được Chúa Giêsu trực tiếp nhắn nhủ: “Ai yêu mến Thầy thì tuân giữ Lời Thầy”,
nhưng con người vẫn thường chạy theo lối sống dân ngoại, nghi ngờ giá trị của
Lời Chúa, pha loãng Lời Chúa với tự do cá nhân để làm dịu bớt tính đòi hỏi của
Tin Mừng. Đó là cám dỗ của sự thỏa hiệp, chiều theo dục vọng con người. Cơn cám
dỗ đó đã xảy ra từ thời xưa (ông Môisen đã phải cho phép ly dị trong một số điều
kiện), và ngày nay cơn cám dỗ thỏa hiệp còn khốc liệt hơn trong nhiều lãnh vực
thuộc đức tin và tín lý, khiến Giáo hội luôn bị tấn công và thù ghét… thậm chí
là xảy ra chia rẽ và ly giáo.
Lời Chúa phải luôn 'là đèn rọi
bước chân con, là ánh sáng chỉ đường’ cho mọi suy nghĩ và hành động của ta, cho
những sinh hoạt phụng vụ và cả trong lối sống. Ví dụ: về việc thờ kính ông bà
tổ tiên và thảo hiếu cha mẹ. Người ngoài đạo họ có cách thờ cúng bằng những mâm cơm
hoặc hoa quả đặt trên bàn thờ hoặc đưa ra phần mộ, rải vàng mã… Nhưng ánh sáng
Lời Chúa dạy ta rằng: thân xác con người sẽ mục nát sau khi chôn cất, chỉ có
linh hồn là sống mãi, ông bà vẫn gần gũi với ta cách thiêng liêng và cũng cần nhất những chăm sóc thiêng liêng là những lời cầu nguyện và việc lành phúc đức.
Vì được Lời Chúa hướng dẫn như thế, nên việc biểu lộ bổn phận thảo hiếu của
người có đạo khác với người ngoài đạo, đừng ngộ nhận rằng người có đạo vô tình
vô nghĩa, trái lại là khác.
Lời sách Huấn Ca dạy ta: “Ai thảo
kính cha mẹ thì được hạnh phúc và trường thọ trên mặt đất này” không có nghĩa
là ai chết sớm là vì không thảo hiếu! Lời trên muốn dạy ta rằng: ai thảo hiếu
với cha mẹ thì được Thiên Chúa chúc lành cho đời này và thưởng công mai ngày.
Có câu chuyện kể rằng: Hai vợ chồng chung sống với người bố chồng già yếu,
người vợ mới đề nghị chồng đưa bố vào viện dưỡng lão. Người chồng vừa thương
bố và yêu vợ nên rất khổ tâm. Rồi đến một ngày anh cũng phải đưa bố mình vào
viện dưỡng lão, đó cũng là lựa chọn bình thường của rất nhiều người. Khi sắp
bước vào cổng, người cha ứa nước mắt, không phải vì tủi thân – nhưng vì hối
hận: cách đây 20 năm chính ông đã đưa cha mình vào đây. Đúng là ‘sóng trước đổ
đâu, sóng sau đổ đó’. Bạn hãy suy xét lại chính mình, nhiều khi ta để cha mẹ
già phải sống lủi thủi như một sự trừng phạt nào đó, hãy kịp sửa đổi – kẻo rồi chính mình lại sẽ phải trải qua tình cảnh mà mình đã gieo. Lòng hiếu thảo Chúa
dạy trong Kinh Thánh phải vượt qua tình ruột thịt, luật lệ xã hội để tiến đến
một tầm cao hơn: cha mẹ là người thay mặt Chúa để ban phát và đón nhận món quà
tình thương của con cái, nhân hiếu thảo này sẽ được trả bằng quả trường sinh.
Lạy Chúa là nguồn cội của muôn
loài, Chúa đã cho con có mẹ có cha và có ông bà tổ tiên như những mắt xích của
sự quan phòng của Chúa. Bổn phận đầu tiên và quan trọng nhất là chúng con phải
thờ kính Chúa và làm mọi sự vì yêu Chúa. Và bổn phận thứ hai là chúng con phải
yêu thương mọi người, nhất là những bậc sinh thành đã cho chúng con thân xác và
niềm tin; các ngài đã thay mặt Chúa để chăm sóc, bồng ẵm và yêu thương chúng
con từng ngày. Xin cho chúng con vượt qua tính tự ái và ích kỷ để yêu thương và
hiếu thảo với cha mẹ con, như là hiện thân của chính Chúa vậy. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét